buổi đi mua sắm kinh điển nhất trong đời tôi. Cũng may mà chẳng có ai
thân quen bắt gặp tôi cả. Nhưng hình ảnh con nhỏ lúc cuối buổi đi mua sắm
cứ ám ảnh tôi mãi. Rõ ràng là nó sai còn gì. Mà tôi cũng đâu có nói gì quá
đáng quá, chỉ là… sự thật thôi mà!
Sáng hôm sau đến công ty, tôi nhận được một gói bưu phẩm cùng với
một mẩu giấy nhỏ: “Tiền hôm qua chú phải bỏ ra trả cho cháu. Chú đếm
lại, nếu thiếu thì bảo cháu”. Tôi không hiểu sao nữa, đọc mẩu giấy nó gửi
tôi thấy lòng chợt nhói đau. Kiểu như vừa bị một vật nhọn nào đó đâm hay
cào vào lòng vậy. Đúng là số tìên tôi bỏ ra hôm qua không ít nhưng tôi đâu
có bảo là nó phải trả tôi đâu. Mà sao nó phải nói câu “đếm lại” với chả
“thiếu” chứ. Cứ như tất cả phải sòng phẳng, rõ ràng và có một cái gì đó
khiến tôi khó chịu kinh khủng. Nó đã chạm vào lòng tự ái của tôi.
Trên đường về tôi lại tạt qua quán “Khoảng Lặng”. Thực sự vì con bé
Thanh Mai mà bây giờ tôi cần một khoảng lặng cho chính mình. Chỗ quen
của con bé vẫn trống trơn chưa có người ngồi nhưng tôi cũng chẳng buồn
ngồi vào. Tự dưng tôi thấy ghét cả cái chỗ ngồi đó, mặc dù cảnh thiên
nhiên ngoài kia vẫn đẹp như dạo trước. Có lẽ tại giờ tôi vẫn còn đang giận
con nhỏ đó.
Ngồi nhâm nhi cốc nâu đá và nghe một bản nhạc của nước ngoài mà tôi
không biết tên chỉ biết rằng nó rất nhẹ và êm. Đúng thứ tôi cần lúc này.
Chợt tôi nhìn thấy con nhỏ bước vào quán, ngồi đúng vị trí quen thuộc của
nó. Có vẻ như nó không nhìn thấy tôi. Nó lại gọi một cốc sinh tố sữa chua
và đôi mắt đang hướng ra ngoài cửa kính. Đôi mắt nó không còn sáng và
tinh quái như mọi khi, mà cứ man mác buồn. Hay nó đang giận tôi? Giận
cái gì chứ? Tôi cũng còn đang giận nó đây!
Tôi quay lại với cốc nâu đá của mình. Nhưng mắt tôi vẫn không thể
nào rời khỏi con bé. Nó đang ngồi trầm tư chợt nhận được một tin nhắn.
không biết tin ấy viết gì chỉ biết rằng con bé thở dài một cái rồi lại chống
cằm nhìn ra cửa kính.