là thích cái giường tôi lắm, êm mà lại không bị lún mỗi khi cô ấy nhảy nhót
và giải trí. Tôi nghĩ chả mấy mà tôi phải thay giường mới!
- Anh về rồi à? – Cô ấy hễ cứ nghe thấy tiếng xe tôi từ ngoài cổng là y như
rằng dù ở bất kỳ đâu cũng sẽ phi như bay ra đón tôi ở phòng khách và câu
đầu tiên luôn là “anh về rồi à”, đính kèm là một nụ cười tươi rói khiến bao
mệt mỏi của công việc trong tôi như tan biến hết.
- Ừ - Rồi ngay sau cái gật đầu là thể nào tôi cùng choàng tay ôm lấy cô ấy.
Tôi nhớ cô ấy lắm chứ. Tại cô ấy thoả thuận: khi tôi làm việc thì không
được nhắn tin tán gẫu với cô ấy, phải chăm chỉ làm việc để kiếm thật nhiều
tiền sau này còn đủ tiền rước cô ấy về mà nuôi. Thế nhưng cô ấy cũng ghê
gớm lắm, ôm thì cho tôi ôm thôi chứ hễ tôi mà lân la thơm lên má hay là
lên cổ là y như rằng cô ấy kéo tay tôi ra ngay và khoanh tay trước ngực, cái
môi bặm lại, đôi mắt nhìn tôi nghiêm nghị: “Cấm đó!” Những lần như thế
tôi giống như đứa trẻ biết lỗi phải đứng khoanh tay trước mẹ! Ừ, mà tôi
thấy cô ấy có nhiều điểm giống mẹ tôi lắm! Ôi tình yêu của tôi, yêu thế
không biết!
Nhưng ngay sau khi tôi trở lên phòng là y như rằng cô ấy sách cặp
chuồn về lúc nào không biết. Và thể nào cũng để trên bàn một mẫu giấy
nhắn: “Anh yêu, chịu khó trải lại ga giường giùm em ná; hôm nay nhỡ tay
em làm vỡ mất một cái cốc rồi!” Hay “Anh ơi em xin lỗi, cái điều khiển ti
vi em trót làm rơi thế là không điều khiển được nữa! Anh đừng giận em ná!
Yêu nhiều lắm! Chụt chụt!”. “Em không bít gì đâu, cái loa đang chạy tự
dưng tịt” và sự thật là cái dàn loa bị hỏng do mở volum quá lớn!
Và buổi tối là lúc chúng tôi trở thành thầy và trò thực sự. Cô ấy đúng là
rất kém, nhất là môn toán. Cũng may toán là lĩnh vực cực đỉnh của tôi. Cô
ấy những lúc bình thường thì đáng yêu lắm, nhưng lúc học thì tệ không gì
bằng. Trong khi tôi thao thao bất tuyệt giảng bài thì cô ấy hết nghịch tóc lại
vẽ nhăng vẽ cuội, hết ngủ gà ngủ gật lại say sưa ngắm tôi.
“Cốc”
- Á! Sao anh đánh em? – Cô ấy xoa chán phụng phịu.