Ngoài cửa sổmộtmảng đen nhánh, hoang tàn vắng vẻ. Tài xế từ kính
chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt củacô, dần dần trở nênkhôngkiêng nể gì.
côở chốn phong trần lăn lộn mấy năm, sao có thểkhôngbiết ánh mắt
này có hàm nghĩa gì. Bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, dạ dày bắt đầu quay
cuồng.
côrất bình tĩnh,khôngphát ra tiếng, cũngkhôngcó ý đồ gọi điện thoại
để rút dây động rừng.
Chỉâmthầm lấy cây bút kim loại dùng để ký tên giấu ở trong tay áo.
Đối phươngđãnhịnkhôngđược lộ ra nguyên hình, Cố Hàm Sương đoán
ra thời gian, cũng tìm được góc độ tốt, ởtrênkhuôn mặt dữ tợn hưng phấn
kia,cônhắm thẳng đến mắthắnmà xuống tay.
Nhưng màcôlại xemnhẹsức lực của nam nữ vốn cách xa,hắnphản xạ
có điều kiện bắt lấy taycô, ngòi bút chỉ có thể lưu lạimộtvết
máuthậtdàitrênmặthắn.
Thừa lúc đối phươngđangchịu đau,côliền dãy giụa chạy ra ngoài,
nhưng chạykhôngđược hai bướcthìbị bắt trở về. Bịhắnbịt miệng kéo vào
bụi cỏ.
Cố Hàm Sương liều mạng giãy giụa. Trong nháy mắt lại nhớ về lúc tới
giáo phường. Những ác mộng đó, kiếp này còn muốn tiếp diễn sao?
Trong đầu loạn cả lên,mộtchút kiếp trước,mộtchút kiếp này.
Kiếp trước lưu lạc đến mứcđilàm thiếp cuả Lâm Trọng, kiếp
nàythìsao? Lục đại ca sao?
Cười thảm, sau đó tay chân liền liều mạng đánh loạn, bởi vì dùng sức
quá độ nên tay chân bắt đầu từng đợt tê dại, dần dầnkhôngcòn tri giác.