VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 161

khổ sở, chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, vì tương lai tốt đẹp của ta,
vì hạnh phúc trăm năm của ta, thì cứ cho hắn chiếm chút tiện nghi đi thôi!”

Tiểu Khai vốn không hay biết lịch trình phức tạp trong lòng của nàng,

hắn thật tự nhiên rụt súc cả người, cả thân thể lui bật tới cửa, ấp úng nói: “
A, thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu.”

“ Ngươi khẳng định là cố ý thôi!” Tiêu Vận vừa phẫn nộ thầm mắng,

vừa lộ ra nụ cười mê người: “ Tiểu Khai đệ đệ, tỷ tỷ sao lại trách ngươi
được chứ? Tỷ tỷ còn muốn cho ngươi nhìn xem cái quần này được không
a.”

Hiện ra trước mặt Tiểu Khai là một cái quần nhỏ xíu, nhỏ còn không

nói, hơn nữa lại mỏng như cánh ve, mặt trên còn có vô số hoa văn trong
suốt, muốn nói thợ nào quả thật khéo tới điểm, Tiểu Khai chỉ cần hơi nhíu
mày nghĩ tới chiếc quần này sau khi được mặc vào là đã cảm thấy nổi giận.

Tiêu Vận cười hì hì xoay người, từ từ cởi chiếc quần trên người mình

xuống, làm cho cả cái mông và chân đều bại lộ ngay trước mặt Tiểu Khai,
Tiểu Khai vô cùng kinh hoàng, rốt cuộc nhịn không được không tài nào dời
mắt đi chỗ khác, theo góc độ của hắn, thậm chí từng dấu vết đều có thể thấy
được, nếu chính thức mà xem, chỉ cần hắn ngồi xổm xuống là có thể đem
hết cảnh sắc thu vào trong đáy mắt, tình cảnh này, Tiểu Khai chỉ cảm thấy
hai chân như nhũn ra, toàn thân đổ mồ hôi, lấy tay dùng sức giữ chặt cái
móc áo trên vách tường, khó khăn lắm chống đỡ bước chân của mình muốn
tiến đến.

“ Khai ca, theo ta niệm chú.” Tiểu Quan giống như một cái đèn sáng

trong biển khổ vọt ra: “ Sắc tức là không, không tức là sắc.”

Tiểu Khai lập tức mặc niệm theo: “ Sắc tức là không, không tức là sắc.”

“ Ăn bồ đào không nhả vỏ bồ đào, không ăn bồ đào thì nhả vỏ bồ đào.”

Tiểu Quan tiếp tục nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.