VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 269

chưởng môn âm thầm than thở: “ Người này nguyên lai là một cao nhân có
phong thái đang đùa chơi nhân gian a.”

Còn đang cảm thán như vậy, chợt nghe thanh âm Tiểu Khai kêu lên: “

Có gì ăn không? Ta thật sự đói không chịu nổi rồi.”

Trữ Tình còn đang đứng ngẩn người, nào ngờ tới bỗng nhiên nghe hắn

nói ra những lời này, nhất thời bật cười khúc khích, lúc này hiện trường dù
là một cây kim rơi xuống cũng nghe được, đại đa số mọi người còn đang
chìm đắm trong khiếp sợ, tiếng cười này của nàng vô cùng thanh thúy, nhất
thời ánh mắt mọi người đổ dồn tới, tiểu nha đầu đỏ bừng mặt, trốn vào phía
sau ông nội, bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Khai nhìn nàng nháy mắt, nói : “
Đại sắc lang, vừa rồi đa tạ ngươi đó.”

Ánh mắt Tiểu Khai thuận tiện lướt xuống, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “

Di, đây là cái gì?” Nguyên lai trên mặt đất đang có một tấm ảnh nhỏ rơi
xuống, màu ảnh đã ố vàng, hiển nhiên đã lâu năm lắm rồi.

“ Đó là của ta!” Trữ Tình phóng nhanh tới, muốn chụp tấm ảnh trở về,

nhưng Tiểu Khai đã nhanh tay cầm lấy.

Trong ảnh chụp một tiểu nam hài mặt mày sáng sủa, còn đang mỉm cười,

sắc mặt hắn có chút tái nhợt phảng phất như không được nuôi dưỡng đầy
đủ, nhưng ý cười rất thuần chân, tràn ngập ý vị ấm áp.

“ A, không phải đâu.” Tiểu Khai kêu lên: “ Sao ngươi lại có ảnh chụp

của ta khi còn bé?”

“ Ảnh..ảnh chụp của ngươi?” Trữ Tình nhất thời ngây dại.

Theo góc độ này nhìn lại, ánh mắt, mũi, lông mày của Tiểu Khai so với

tiểu nam hài có điểm giống nhau, nụ cười bây giờ mặc dù có chút thành
thục, nhưng ý vị ấm áp này cũng không hề thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.