VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 297

“ Ai...” Một tiếng thở dài tang thương, vị Cổ quản lý tham lam của năm

đó khi nhìn thấy Tần Trăn đại mỹ nữ đi ngang thì nuốt ngụm nước bọt,
đành nhận mệnh cầm sọt rác đi vào trong nhà vệ sinh.Cuộc sống như vậy,
bất tri bất giác đã nhiều ngày như nước chảy qua, thẳng đến ngày Tụ Linh
đại hội của Hoàng Sơn.

Tiểu Khai từ sớm đã thu dọn giường, đem Vô Tự Thiên Thư đặt vào

trong túi tiền trong người, mở cửa thì đã thấy một đạo kiếm quang màu
trắng từ xa xôi bắn tới, đảo mắt đã thấy đứng ngay cửa.

“ Ách...sao lại là con gái chứ?” Lời này Tiểu Khai cũng không nói ra,

chỉ nghĩ trong lòng, lập tức mặt mày hớn hở nói: “ Chào cô, mỹ nữ làm sao
xưng hô?”

Người ngự kiếm mà đến đúng thật là một cô gái, nhưng lại là một tiểu

cô nương, thoạt nhìn bất quá chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắng như
tuyết, ánh mắt thật to, trong ánh mắt cất giấu vài phần tò mò, vài phần hưng
phấn, còn có vài phần sợ hãi, mặc một bộ váy màu xanh biếc, lộ ra hai đôi
chân thon dài, giờ phút này đối diện Tiểu Khai khiếp khiếp nói: “ Xin..xin
hỏi ngài chính là môn chủ Nhị Bách Ngũ của Thiên Tuyển Môn phải
không?”

Gương mặt của Tiểu Khai đỏ hồng lên, ngượng ngùng nói: “ Gọi ta là

Tiểu Khai là được rồi...Đừng gọi ta là cái gì môn chủ.”

“ Hì hì..” Tiểu cô nương nở nụ cười: “ Ngươi thật là lợi hại nga, tuổi còn

trẻ như vậy mà đã là môn chủ, ân, ngươi gọi ta là Hiểu Lâm là được, người
ta vâng lệnh thầy tới đón ngươi đó.” Con mắt đen nhánh của nàng xoay
chuyển, bỗng nhiên cười nói: “ Nghe nói ngươi còn chưa biết bay?”

“ Ách...đúng vậy.” Tiểu Khai rất là xấu hổ, ấp úng nói: “ Chủ yếu

là...thời gian của ta đều dùng để tu luyện nội công...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.