VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 395

Lam Điền Ngọc mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay của Tiểu Khai,

nhất thời một cỗ ấm nóng tràn vào tay hắn, Tiểu Khai chỉ cảm thấy cả người
nhẹ bỗng, bóng người bên cạnh hiện lên, Lam Điền Ngọc đã chân không
chạm đất nhẹ nhàng mà đi, Tiểu Khai còn không kịp phản ứng, chỉ cảm
thấy trên bàn tay có một cỗ lực lượng truyền đến, tay hắn bị kéo theo phiêu
phiêu bay đến phía trước, đảo mắt đã thấy vượt qua mọi người, bay thẳng
đến nhóm người phía trước.

Hoàng Bội đi ở bên người Tuyết Phong, ánh mắt dừng ở tay hai người

họ đang nắm chặt, nhịn không được đôi mày chau một chút, vẻ chán ghét
càng đậm, nghĩ thầm: “ Bọn họ câu dẫn được nhau nhanh như vậy.”

Tùng Phong đá mở cửa lớn của biệt viện, nóng như lửa vọt vào, nhẹ

nhàng xuyên qua một cánh cửa, cuối cùng đi vào một cái động khẩu, nói: “
Viễn nhi ở chỗ này.”

Mọi người dừng chân lại, ánh mắt nhìn vào trong, cả đám trợn mắt há

hốc mồm.

Động phủ này rất có hương vị quỷ thủ thần công( ý rằng thiết kế tinh

xảo), do những tảng đá thiên nhiên hình thành, mà trong động còn có vô số
chung nhũ thạch to nhỏ, trung ương động phủ có bỏ một tấm bồ đoàn, bên
cạnh có cái bàn nhỏ, trên bàn bày ra tấm trải, bên trên có bảy, tám cái bánh
bao, đã có chút biến thành màu đen, thoạt nhìn khô héo, hiển nhiên đã bỏ đó
rất nhiều ngày.

Mà ở phụ cận, lại có một cái nồi lớn, bên trong còn đang tỏa ra hơi

nóng, vừa nhìn thấy là biết ngay đang nấu thịt, mọi người lại nhìn trên mặt
bàn có những xương cốt linh tinh, liền hoàn toàn hiểu được.

Mà bây giờ, trong động quả thật có một người tuổi trẻ, phỏng chừng

đúng là Viễn nhi nào đó mà Tùng Phong đạo trưởng vừa nói ra, chỉ có điều
người được nghĩ là đang diện bích sám hối tên Viễn nhi lại không có diện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.