Tùng Phong đạo trưởng thở hổn hển, cuối cùng nhớ tới chuyện chính
hôm nay.
“ Hoa lạp” Bộ mạt chược kia lại một lần nữa bị ném lên mặt đất.
“ Viễn nhi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Tùng Phong nghiêm mặt nói:
“ Thứ này ngươi có nhận ra không?”
“ Đương nhiên nhận ra.” Nhìn bộ dáng sư phó đã thật sự nổi giận, Diêu
Viễn nói chuyện đã bắt đầu có quy củ: “ Vì đệ tử đã lấy bộ mạt chược này
từ trong kho ra và còn tụ tập huynh đệ đánh bạc, mới bị sư phó phạt diện
bích một năm.”
“ Tốt lắm, ta hỏi lại ngươi.” Tùng Phong bắt đầu chờ đợi kỳ tích: “
Ngươi có thể cảm nhận được bộ mạt chược này có cái gì bất đồng không?”
“ Không có gì khác a.” Diêu Viễn mờ mịt nói: “ Ngày đó lấy trong kho
ra, chúng ta đánh suốt một đem cũng không có cái gì bất đồng a.”
Sắc mặt Tùng Phong chợt ảm đạm xuống, nhưng đúng vào lúc này, Diêu
Viễn bỗng nhiên tiến lên, kinh ngạc nói: “ Di, giống như có điểm kỳ quái
nga.”
“ Tiểu sư đệ, ngươi cảm giác được cái gì không?” Hiểu Lâm khẩn
trương hỏi.
“ Ân, có loại hơi thở kỳ quái.” Diêu Viễn cau mày cẩn thận nhận thức: “
Kỳ quái, lần trước rõ ràng là không có, lần này sau lại có phản ứng thế này
chứ.”
Hiểu Lâm nhìn Tùng Phong, trong mắt như ẩn chứa vẻ kinh hãi vui
mừng, vui vẻ nói: “ Ngươi hãy cẩn thận nhận thức thêm lần nữa.”