VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 66

- Nó không hiểu nổi tôi. Có những lúc nó thật ngu dốt. Đầu óc tôi đau

đớn, kinh hoàng mà nó không hiểu nổi. Tôi gào lên hỏi nó rằng, tại sao tôi
lại thế, tại sao nước Mỹ lại thế, tại sao lại giết những đứa trẻ, những người
nông dân hiền lành như thế? Tại sao nó không trả lời tôi? Tại sao nó im
lặng? Thật khủng khiếp. Lạy Chúa! Chúa đừng phạt linh hồn tôi mãi. Cả
đêm qua tôi không ngủ được. Thế mà nó, con Túc, một con chó mà tôi yêu
thương và chiều chuộng, tôi chưa bao giờ chiếm đoạt sự bình đẳng của nó
trong gia đình này, nó lại không hiểu tôi, không trả lời tôi...

- Giôn, anh bình tĩnh lại đi. Nó hiểu anh lắm chứ, nhưng nó không nói

được ngôn ngữ của con người. Hãy thông cảm cho nó - Tôi cầm tay Giôn
an ủi - Hãy thông cảm cho nó, anh nhìn kìa, nó đang khóc đấy, nó đang
khóc vì anh đấy, Giôn ạ.

Miệng Giôn chợt méo đi. Anh khóc không thành tiếng. Anh đi lại nơi

con Túc nằm. Anh quỳ xuống trước nó:

- Tu... u... úc - Anh gọi con chó trong tiếng khóc - Hãy tha lỗi cho tao.

Tu... u... úc.

Rồi anh ôm lấy con Túc khóc nức nở. Con chó nhắm mắt rên ư ử. Hai

khóe mắt nó ướt đẫm. Sau khi thôi khóc, anh bước lại ngồi trước mặt tôi:

- Xin lỗi Phụng - Anh nói và cười ngượng nghịu - Weekend này Phụng

có chương trình đi đâu không?

- Tôi đợi chương trình của anh đấy, anh hứa đưa tôi đi chơi bao lần rồi

mà chưa làm.

- Tôi xin lỗi Phụng, thứ bảy này tôi đưa Phụng đến thăm Giêm. Giêm

tuyệt vời lắm.

- Ôi thích quá! - Tôi reo lên. - Thật nhé. Cả Túc đi nữa chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.