VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 134

Ông Quản Ðốc Viện ăn ngủ luôn ở Viện để chỉ huy và theo dõi vụ lục xét
tìm bảo vật. Nói là ăn ngủ chứ thực ra, tôi thấy ông ăn rất ít và ngủ không
được.

Tuy lo âu nhưng ông ta vẫn còn nhiều hy vọng. Viện Bảo Tàng là một cơ sở
lớn, nhiều ngỏ ngách và chỗ dấu. Ông vẫn tin rằng cứ kiếm tìm thế này rồi
thế nào cũng thấy cái vòng bảo vật. Giữa hai người, tức là ông Quản Ðốc
và tôi, tôi mới là người hết hy vọng ở việc tìm được bảo vật.

Ngày hôm đó qua đi, không có tin gì khác của Ma Vương và tôi cũng
không gặp bất cứ một môn đệ nào khác của Ma Vương . Ðêm về khuya, tôi
càng lo sợ. Ðiều mỉa mai là tôi sợ không còn được trở lại sào huyệt của Ma
Vương . Nếu quả thật Ma Vương chỉ nhờ tôi có một việc đi lấy vòng Mãng
Xà rồi thôi, trả tôi về với cuộc đời riêng của tôi, tôi sẽ phải làm gì, tôi phải
làm sao để gặp lại Kiều Xuân ? Nơi có Kiều Xuân bây giờ là Thiên Ðàng
của tôi, dù cho Thiên Ðàng ấy có cả Ma Vương ngự trị.

Khác với mấy đêm ở trong lâu đài bí mật của Ma Vương , đêm nay tôi trằn
trọc ngủ không được.

Sáng hôm sau, khi tôi mở bức thư của Ma Vương gửi đến, tôi có cảm giác
như một tử tội đang nhận được lệnh ân xá, như một tín đồ được Giáo chủ
đưa sứ giả đến gọi vào Thiên Ðàng.

Ma Vương viết cho tôi một hàng chữ ngắn:

"Xe sẽ tới đón anh 4 giờ chiều nay. M.V."

Một cái lệnh ngắn rõ là của người trên gửi xuống kẻ dưới. Kẻ nhận thư chỉ
có việc vâng lời chứ không có quyền từ chối hay đề nghị bất cứ điều gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.