VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 197

với anh là anh sẽ không cô đơn nữa...

Lão kết luận:

- Trong khi chờ đợi, Hải Tùng không thể giúp gì anh hơn. Vì Hải Tùng vẫn
còn muốn được sống. Dù là sống với cái chết như một lưỡi dao nặng ngàn
cân được treo bằng sợi chỉ ở ngay trên đầu...

Lão đi tới chỗ con ngựa ô đang gặm cỏ và nhẩy lên lưng ngựa. Lập trường
của lão đã quyết, tôi thấy tôi không nên nói gì hơn nữa. Nói nữa tức là năn
nỉ, và người như Hải Tùng không thích bị ai lừa bịp cũng như không trọng
ai năn nỉ lão. Tôi cũng lẳng lặng lên ngựa theo lão trở về. Tuy không được
lão giúp nhưng không bị lão tố cáo, đó là một điều đáng mừng lắm rồi.
Không tố cáo, không cản trở việc tôi và Bé Hiêu làm tức là lão đã chịu giúp
chúng tôi rồi còn gì.

Từ đó vế tới lâu đài, Hải Tùng và tôi không nói gì với nhau nữa. Tôi chia
tay lão ở chuồng ngựa và lên lầu, về phòng tôi thay y phục. Một tấm thiếp
của Ma Vương chờ tôi trên mặt bàn trong phòng tôi. Rất lịch sự, Ma
Vương hỏi thăm sức khoẻ của tôi. Y hy vọng tôi được vui vẻ trong mấy
ngày nay và hẹn để gặp tôi vào lúc 9 giờ tối.

Buổi chiều trôi qua không có chuyện gì đáng kể. Tôi suy nghĩ nhiều về
những lời tâm sự của Hải Tùng. Càng ôn lại những lời lão nói, tôi lại càng
thấy có cảm tình với lão. Tôi lại nhận thấy thái độ của lão là đúng. Và có
một điều lạ là càng suy nghĩ, tôi càng thêm tin tưởng ở sự thành công của
tôi. Tinh thần tôi lên cao, tôi hăng hái và tự tin hơn những ngày đầu mới bị
Ma Vương thâu vào vòng kiềm toả rất nhiều.

Bữa ăn tối đó vẫn vắng mặt Ma Vương. Hải Tùng trở thành vị chủ toạ
nhưng lão không dám ngồi vào chiếc ghế ở đầu bàn vẫn dành riêng cho Ma
Vương. Phát ngồi cạnh tôi. Tôi trông thấy Kiều Xuân ngồi mãi tận đầu bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.