VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 262

chẳng thể thấy được những thứ xung quanh mới đúng. Nhưng tôi đã đánh
giá thấp bệnh nghề nghiệp của một gia nhân lâu năm.

Giá mà tôi có thể biết trước được rằng cô Flora sẽ nói cô ấy đã thấy bác

mình còn sống lúc mười giờ kém mười lăm. Tình huống này khiến tôi bối
rối khủng khiếp. Mà thực ra, từ đầu đến cuối vụ việc còn có rất nhiều chi tiết
phát sinh khiến đầu óc tôi rối tung rối mù. Dường như tất cả đều góp tay,
mỗi người một chút, giúp tôi che giấu sự thật.

Nỗi sợ lớn nhất của tôi trong toàn bộ vụ việc chính là Caroline. Tôi đã sợ

rằng chị ấy có thể đoán ra. Bản thân tôi đã hơi giật mình với cái cách nói chị
ấy nói về “bản tính yếu đuối” của tôi hôm trước.

Chà, chị ấy sẽ không bao giờ biết được sự thật. Như Poirot đã nói, còn có

một lối thoát…

Tôi có thể tin tưởng ông ấy. Ông ấy và thanh tra Raglan sẽ biết cách sắp

xếp mọi việc giữa hai người với nhau. Tôi rất mong có thể để Caroline đứng
ngoài việc này. Chị ấy rất yêu thương tôi, và cả tự hào về tôi nữa… Cái chết
của tôi sẽ khiến chị tôi phải đau buồn, nhưng nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua…

Sau khi hoàn thành bản thảo này, tôi sẽ đóng gói hết nó vào một phong bì

và gửi đến địa chỉ của Poirot.

Và rồi - tiếp theo là gì đây? Thuốc an thần? Coi như công lý đã được thực

thi. Như thế không có nghĩa là tôi nhận bất cứ phần trách nhiệm nào về cái
chết của bà Ferrars.

Đó là hậu quả do chính bà ấy gây ra. Tôi không thấy chút tiếc thương nào

cho bà ấy.

Tôi cũng không thương tiếc gì cho bản thân.
Đã đến lúc dùng đến mấy viên thuốc an thần.
Nhưng tôi vẫn ước, giá mà Hercule Poirot không có ngày nghỉ hưu để mà

về đây trồng bí như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.