VỤ ÁN MẠNG HOÀN HẢO - Trang 90

— Ông ta mắc bệnh Alzheimer, không đủ năng lực tinh thần để làm di

chúc mới. Bệnh này không thể chữa và ông không còn nhớ nổi bất cứ ai.
Bọn mình chỉ việc ngồi chờ để hưởng.

— Bạn có chắc ăn không, Jenny?

— Chắc như bắp rang. Người nữ điều dưỡng cho ổng là bạn của mẹ mình,

đã kể mọi chuyện qua một lá thư. Chính vì vậy mình mới “chấm” Simon.

Và kế hoạch của Jenny tiến triển ngon lành. Chắc ăn hơn, ngay từ đầu, cô

nói với Simon rằng cô nghĩ chuyện làm tình không nhất thiết phải đợi sau
ngày cưới, anh ta đồng ý ngay. Và ngay khi hai người ngủ chung, cô nghĩ
chắn chắn cô không phải người đầu tiên đến với Simon, nhưng chẳng sao…
Có điều, anh ta là một tay bạo dâm.

Rồi họ tổ chức đám cưới, sau đó thuê một căn hộ chung cư nho nhỏ.

Jenny vẫn làm việc trong một tiệm uốn tóc, lương của hai người đủ để mua
một chiếc xe hơi. Họ trang trí lại tổ ấm, nhưng mỗi người mỗi ý, và cuối
cùng Simon nói:

— Tuỳ em, thứ này là đặc quyền phụ nữ.
Jenny ngầm hiểu sẽ có những thứ đặc quyền dành cho cánh đàn ông,

nhưng chưa rõ là thứ gì.

Tất nhiên, Jenny tế nhị không bao giờ nhắc tới ông bác của Simon để anh

không nghi ngờ chút nào rằng cô lấy anh chỉ vì tiền. Nhưng chính Simon lại
nhắc đến ông bác khi họ sửa lại căn bếp.

Simon lên tiếng:
— Sửa sơ thôi. Chờ khi ông bác anh qua đời chúng ta sẽ mua một ngôi

nhà đàng hoàng hơn.

Jenny làm bộ ngạc nhiên:

— Ông bác nào?
— Ủa, anh tưởng em biết chớ, cô Mackenzie quen với mẹ em mà?
Vậy ra Simon đã biết ráo! Hay ít ra cũng nghi ngờ, rằng cô lấy anh chỉ

nhắm vào tài sản mà anh thừa kế. Jennifer cảm thấy hai má nóng bừng, tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.