VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 86

Nghĩ mà buồn: hiện giờ cái bọn ấy vẫn đôi khi viết sách để bán

cho người ta đọc đấy, mà không hiểu tại sao lại có những nhà xuất
bản in sách của họ cho đời đọc? Cái học nửa chừng có hại không biết
bao nhiêu thật. Cái văn minh nửa chừng cũng thế.

Thứ bảy

Như câu chuyện mà tôi đã thuật lại lần trước ở đây: một ông giáo

học ở Đông thành bênh vợ đánh mẹ, coi mẹ như đứa ở, mặc tình cho
vợ muốn làm gì mẹ thì làm. Tưởng câu chuyện đời đến như thế là
cùng cực, không ai theo kịp ông giáo học có học kia, con người "văn
minh" kia, không ngờ ở Sài thành vừa đây lại có một chuyện cũng oai
như thế mà nhân vật chính lại cũng là một người có ăn học mới hay.

Cô Băng Tâm ở Phan Thiết có gửi đăng ở các báo trong Nam một

các tin như sau này:

Một thầy nọ làm việc ở sở kia, ăn mặc rất đàng hoàng, cùng

chúng bạn đi chơi đêm về... "Kẻo! Ê kéo!..." Theo tiếng thầy gọi,
một tiếng dạ ở đâu xa đưa lại, rồi một con ngựa người đã già cỗi co
ro rút cổ kéo xe chạy tới. Thầy thái nhiên bước lên xe, ngồi vếch
đốc, con ngựa người kia lại bắt đầu làm cái phận sự kiếm gạo cho
mình ngày mai. Thì bỗng đâu một câu nói từ cửa miệng người phu xe
già yếu ấy bật ra làm cho người ngoài nghe đến phải dội ngửa:
"Nghe kêu, cha tưởng là ai đâu lạ chớ, không ngờ là con, con đi chơi
khuya về, mệt nhỉ!" Thì ra, trời đất ơi! Kẻ ngồi trên xe kia là "ông"
con, mà người cắm cụi kéo xe kia là "thằng" cha.

Ông bạn Như Hoa của tôi cực lực mạt sát đứa con kia và ông than

lên rằng:

Văn minh Đông Á, trời thu sạch,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.