lắng. Lần thứ năm từ đầu sáng, cô bé đi vòng qua xe, rồi trở lại ngồi cạnh
Peter trong bóng mát chiếc xe... một cái bóng đang nhỏ hẹp dần, khi càng
về trưa.
- Trễ quá! - Doris thở dài - Cũng gần mười hai giờ trưa rồi. Sao người ta
chưa tìm thấy bọn mình!
Peter mệt mỏi nhún vai.
- Và bọn mình chưa ăn gì từ bữa picnic ở Hambone! Anh đói quá.
- Sao anh có thể lo nghĩ đến thức ăn, trong khi ta đang không có nước
uống! - Doris la lên - Miệng em khô gần chết...
Cô bé đột ngột ngưng nói, đập tay vào trán.
- Sao em ngu quá. Đáng lẽ em phải nghĩ ra sớm hơn...
- Ý em nói gì vậy? Peter hỏi.
Không trả lời, Doris đứng phốc dậy, cúi vào trong xe, lục lạo trong ngăn
phía trước, lấy ra một hộp cứu thương. Cô bé mở cái hộp quý báu, lấy cây
kéo ra.
- Em định làm gì đấy?
Peter hỏi thăm trong khi Doris đắc thắng huơ cây kéo. Cô bé chỉ cây xương
rồng to mập, cách đó vài bước.
- Ta sẽ cắt mấy khúc xương rồng này. Loại cây này lúc nào cũng có nước -
Doris giải thích - Khi mưa, xương rồng hút nước mưa dự trữ cho những
đợt hạn hán. Em mới nhớ ra.
- Cũng may là em nhớ ra! - Peter nói - Anh rất muốn uống nước.
Peter cầm kéo chạy ra xương rồng, Peter cực nhọc lắm mới cắt vào cây
được, vì cây dày và cứng. Nhưng cuối cùng, Peter cắt được hai miếng đầy
nước. Peter đưa cho Doris một miếng, rồi cắn vào miếng còn lại.
Hai bạn nhăn mặt.
- Không biết điều nào tệ nhất - Peter nói khẽ - Chết khát hay nhai cái thứ
gớm ghiếc này!
Doris vẫn tiếp tục nhai chậm chậm khúc xương rồng có nước, rồi nhả bã
ra. Lúc này mặt trời đang ở đỉnh cao, chiếu thẳng xuống đầu hai bạn.
- Hay ta núp dưới xe - Doris đề nghị. Nếu trực thăng còn tuần tra, thì vẫn
có thể thấy chiếc xe.