hơn.
- Biết đâu ở đây ta sẽ may mắn hơn. Hannibal ơi, rọc giấy đi!
Hannibal tuân lệnh, ông Grant kéo một đoạn giấy lên... nhưng không thấy
gì phía dưới. Không nản chí, cả nhóm bước qua các phòng khác. Hoài
công. Và thời gian cứ trôi qua!
- Chỉ còn một ngôi nhà - ông Grant thở dài - Đi!
Bốn người bước về phía ngôi nhà thứ ba tương ứng với mô tả của bà
Miller. Khi ông Grant định bẻ khóa cánh cửa đóng kín, Hannibal chiếu sáng
bằng đèn pin. Bảng kim loại mang số nhà óng ánh lên dưới đèn sáng.
- Tắt đèn! - ông Grant sẵng giọng ra lệnh - Không nên gây chú ý!
- Thưa ông, tôi đã kịp để ý được một điều - Hannibal trả lời - Dường như
nhà này đúng là nhà cũ của bà Miller.
- Sao cậu biết được, Babal? - Bob hỏi khẽ.
Không khí ngoài đường có vẻ lạ lùng đến nỗi người ta có cảm giác là phải
thì thầm để nói chuyện.
- Đúng. Làm sao cậu biết được? - Ông Grant hỏi lại.
- Nhà này mang số 71 - Hannibal giải thích. Số mới. Còn số cũ, số ở
Danville Street, đã bị xoá, nhưng vẫn còn thấy số cũ dưới lớp sơn.
- Thế à? Xem nào! Chiếu sáng lại đi, nhưng một chút thôi.
Hannibal tuân lệnh. Dưới chùm sáng đèn pin, số cũ hiện lên, vẫn còn thấy
được.
- Số 532! - Peter thốt lên. Và có thể nói là... số đúng!
- Hay quá Hannibal - ông Grant nói - Từ nay ta sẽ biết là ta không làm việc
công cóc. Ta hãy vào và tìm nhanh ra tiền!
Cánh cửa kêu rắc rồi mở ra. Tất cả vào vào phòng khách. Sắp chiến thắng
rồi. Chỉ cách đó có vài bước, năm mươi ngàn đô-la đang chờ đợi, giấu dưới
lớp giấy dán tường.
- Hannibal ơi, chiếu đèn cho sáng đi - Ông Grant yêu cầu.
Chùm sáng đèn pin đi một vòng bốn bức tường: phòng được trang trí giấy
rất dày có hoa văn nổi.