VỤ BÍ ẨN CẦU VỒNG BIẾN MẤT - Trang 51

cái ông Jordan kia, ông ta rất muốn mua nhà mà.
- Thưa bà, tụi cháu đã đến đây rồi: bà không còn gì phải lo hết. Hannibal lễ
phép đáp.
- Còn sớm, bà Allward nhận xét. Bà không bao giờ nghe thấy tiếng động
trước mười hai giờ khuya. Các cháu có muốn xem truyền hình không?
- Cháu nghĩ tốt hơn là tụi cháu ngủ một giấc đến mười một giờ rưỡi, để ban
đêm tụi cháu tỉnh táo và sảng khoái. Bà có thể cho tụi cháu mượn đồng hồ
báo thức được không ạ?
Bà già mang đồng hồ báo thức đến, rồi đưa hai cậu lên phòng ở lầu một.
Hai giường được chuẩn bị sẵn. Hai thám tử cởi giày ra, kiểm tra tình trạng
thiết bị, rồi nằm xuống.
Mặc dù bị căng thẳng thần kinh, nhưng Peter thiếp đi ngay. Peter ngủ rất dễ
dàng. Cậu cảm thấy như chỉ mới có vài phút trôi qua, thì đồng hồ reo lên.
- Cái gì vậy? Peter ấp úng.
- Mười một giờ ba mươi rồi, Hannibal nói nhỏ giọng. Cậu ngủ đi. Mình sẽ
thức canh.
- Ý kiến hay, Peter lầm bầm.
Rồi Peter ngủ lại.
Khác với Bob, Peter không bao giờ nằm mơ. Nhưng tối hôm nay, Peter lại
nằm mơ. Peter cảm giác như có mưa đá va vào kính cửa sổ.
Peter thức dậy, lần này mọi giác quan dò xem nghe ngóng. Đúng, có ai đó
đang gõ vào kính, nhưng không thể là mưa đá được, vì mưa đá không thể
theo một nhịp đều đặn như vậy: một hai ba, một hai ba... Giống như mật
mã, hay như câu thần chú.
Peter đột ngột ngồi dậy trên giường và nhìn. Điều Peter thấy khiến cậu sợ
hết vía.
Có mặt người - hay gần giống người - đang áp sát vào kính cửa sổ.
Đó là một khuôn mặt nhỏ xíu, có hai con mắt dữ tợn, hai cái tai lông lá và
một cái mũi nhọn hoắt. Môi vểnh lên để lộ răng nanh.
Đột nhiên, có tia chớp bắn lên, làm sáng toàn bộ căn phòng. Peter giật
mình.
Cậu chờ nghe tiếng trời gầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.