mù, thỉnh thoảng lại xuất hiện đối diện một ngôi nhà nào đó ở bãi biển
Malibu; số của ba ngôi nhà ở Rocky cứ liên tục thay đổi vì một lý do bí ẩn
nào đó. Cho đến nay chỉ có thế thôi!
Ông Hitchcock lắc đầu.
- Mấy bí ẩn này có vẻ đơn giản - ông nói. Nhưng tôi đã thấy chóng mặt khi
nghĩ đến tất cả những gì các cậu sắp làm. Tuy nhiên tôi muốn các cậu nói
rõ hơn một số chi tiết mà báo đã quên đi. Các cậu bắt đầu bằng việc tìm
kiếm cơn két của ông Malcom Frentriss. Mà báo chí không hề nói đến két.
- Ông Claudius yêu cầu phải như thế, Hannibal trả lời, ông ấy sợ chuyện về
những con két nghe khó tin quá. Thật ra chuyện đã xảy ra như thế này.
Thế là thám tử trưởng tóm tắt lại cuộc điều tra mà nhóm, trẻ trung nhưng
xuất sắc của cậu, vừa mới tiến hành. Hannibal kết thúc bằng cách thừa
nhận, tuy miễn cưỡng, rằng sự may mắn đã giúp cậu rất nhiều
- May mắn giúp ta khi ta giúp sự may mắn. - ông Hitchcock bình luận. Rốt
cuộc các cậu đã trả lại con Shakespeare cho anh bạn Frentriss của tôi và
con Patapon cho cô Waggoner phải không?
- Dạ đúng. Chú Frentriss và cô Waggoner rất vui tìm lại được hai con vật
yêu thích. Ông Claudius đến xin lỗi và cả hai đều thứ lỗi cho ông.
- Nói cách khác, thì các cậu đã thực hiện xong phần hợp đồng của mình.
Đến phiên tôi làm phần tôi: tôi sẽ giới thiệu bản tường thuật cuộc phiêu lưu
của các cậu - ông Hitchcock nói. Ngoài ra, tôi đồng ý sẽ giới thiệu những
cuộc phiêu lưu sắp tới… nếu tôi thấy đáng!
- Cám ơn bác! Ba Thám Tử Trẻ đồng thanh kêu lên.
Hannibal đứng dậy.
- Bây giờ - cậu nói, chúng cháu xin phép về ạ. Cuộc phiêu lưu sắp tới đang
chờ chúng cháu.
Ba cậu cùng chào, rồi lần lượt bước ra khỏi văn phòng.
- Hừm! ông Alfred Hitchcock nói nhỏ sau một hồi trầm ngâm. Đáng lẽ
mình nói một tiếng với ba cậu thám tử trẻ về cái xác ướp Ai Cập của ông
bạn già giáo sư Yarborough. Cái xác ướp cứ nói chuyện thì thầm với ông ấy
khi chỉ có một mình ông ấy… chắc là phải gọi điện cho ba cậu thôi...