trong khi máy bay dừng lại trước một tòa nhà ở sân bay.
Cả ba bước xuống cầu thang và hướng về phía một nhóm người đang đứng
chờ sau hàng rào.
- Không biết ba cậu có ra đón bọn mình không? - Bob nói với Peter.
- Ba mình nói là sẽ cố gắng - Peter trả lời - nhưng nếu không có thời gian,
ba sẽ nhờ một người ra. Mình không thấy ba đâu hết.
- Ủa! Hình như có người đang tìm bọn mình - Bob hạ giọng xuống nói nhỏ,
trong khi một người đàn ông thấp bé, tròn quay như quả bóng, mũi đỏ trông
không mấy thiện cảm, đang tiến nhanh về phía ba bạn.
- Xin chào! - Người lạ nói - Chắc tụi bay là thám tử từ Hollywood đến hả?
Có người nhờ tao ra đón tụi bay... - Hắn lần lượt nhìn từng thám tử bằng
cặp mắt láu cá. Trông tụi bay không giống thám tử thật - hắn nói thêm - tao
tưởng tụi bay già hơn.
Hannibal xẵng giọng trả lời:
- Chúng tôi đến đây đóng phim. Tại sao ông lại nghĩ chúng tôi là thám tử?
Gã đàn ông nháy mắt đầy ý nghĩa.
- Chuyện mà tao không biết, thì không nhiều đâu! - Hắn cười và nói - Bây
giờ, tất cả đi theo tao, xe tao đậu đằng kia. Một chiếc xe khác sẽ đến lấy
hành lý của tụi bay, cùng một đống đồ gởi từ Hollywood đến bằng chuyến
máy bay này. Cốp xe tao không chứa hết nổi.
Hắn quay gót, bước qua hàng rào, dẫn ba bạn đến một chiếc xe cà tàng.
- Leo lên đi! - hắn nói - Đi đường cũng phải nửa tiếng, có lẽ ta sẽ không
thoát nổi một cơn bão lớn đâu.
Bob ngước mắt nhìn trời. Tuy mặt trời vẫn chiếu sáng, nhưng những đám
mây đen to, gần đường chân trời, đang tiến gần lại.
Thỉnh thoảng, có tia chớp sáng lóe lên. Đúng, dường như sắp có bão, và
không phải một cơn bão bình thường.
Gã đàn ông ngồi vào tay lái, và xe rời khỏi sân bay, chạy về hướng bắc.
- Xin lỗi, thưa ông... ờ ờ... - Hannibal bắt đầu nói.
- Cứ gọi tôi là Sam - gã đàn ông trả lời - Mọi người gọi tôi là Sam.
Nói xong, hắn đạp bàn đạp tăng tốc. Mặt trời vừa mới biến mất sau một
đám mây, bầu trời đột ngột tối sầm lại.