VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 209

- Ngoài ra - Ông ta nói - bệnh Munchausen thường là do những người mẹ
phải không? Và người mẹ này thật là kỳ lạ - ít nhất thì trong ý nghĩ vô giáo
dục của tôi.
- Nghĩa là sao?
- Tôi cũng không biết nữa. Bà ta đúng là quá tử tế. Nhất là trong những lần
khám xét vụng về của chúng tôi với con bé. Tôi đã mất hết cả bình tĩnh,
quát tháo ỏm tỏi. Nhưng lúc nào bà ta cũng nở nụ cười. Với tôi, bà ta cười
hơi nhiều. Lúc nào cũng "chào bác sĩ, ông khoẻ không". Tôi chưa bao giờ
tin tưởng những người cười nhiều, ông ạ. Một trong những người vợ cũ của
tôi cũng là người cười nhiều. Những cái răng trắng luôn che giấu điều gì đó
- ông có thể biết rất rõ về mặt tâm lý của hành động cười đó rồi đúng
không?
Tôi nhún vai và nói:
- Thật là một thế giới hoàn hảo.
Ông ta phá lên cười:
- Ông thật là người biết đùa.
Tôi hỏi tiếp:
- Thế ông có ấn tượng nào về người bố không?
- Tôi đã bao giờ gặp ông ta đâu. Mà tại sao chứ? Hay ông ta cũng là người
kỳ quái?
- Tôi không nhớ rằng ông ta có gì kỳ quái. Có điều ông ta là người mà ông
sẽ cho rằng không phải là con trai của Chuck Jones. Râu quai nón, lại còn
đeo khuyên tai. Dường như ông ta không hề thích bệnh viện chút nào.
- Thì chí ít ông ta và Chuck cũng có điều gì đó chung... Theo tôi hiểu, ca
bệnh này đúng là một thất bại, và tôi đã chán ngấy sự thất bại lắm rồi. Đó là
lý do tôi giới thiệu ông. Còn bây giờ, ông lại nói với tôi rằng ông cũng
tuyệt vọng. Thật tồi tệ quá.
Ông ta cầm cái búa lên, tung lên rồi lại bắt lấy, cuối cùng gõ cái búa lên
mặt bàn.
Tôi nói:
- Thế tình trạng hạ đường huyết có giải thích được biểu hiện nào trước đó
của Cassie không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.