VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 248

đầu. Người bảo dưỡng đi từ trong ra ngoài sảnh, tay kéo lê máy hút bụi.
Anh ta là người Tây Ban Nha, đôi mắt già trước tuổi và có bộ ria kiểu
Cantinflas.
- Còn làm gì nữa không nhỉ? - Anh ta hỏi.
- Không - Vicki đáp - Anh về được rồi.
Anh chàng ném cái nhìn về phía bà ta, một bên mắt nhướng lên rồi giật
mạnh cái máy hút bụi kéo về phía những cánh cửa gỗ tếch. Vicki nhìn theo
anh chàng, hai bàn tay đan bẻ vào nhau.
Khi anh chàng ra khỏi tầm nhìn, bà ta mới lên tiếng:
- Câu hỏi của anh thật là ghê tởm! Tại sao anh lại có những ý nghĩ xấu xa
đó - Tại sao anh khăng khăng cho rằng ai đó đang làm chuyện gì với con bé
chứ? Đơn giản là con bé bị ốm thôi anh ạ.
- Tất cả các triệu chứng chẳng phải cho thấy con bé đang mang thứ bệnh gì
đó huyền bí sao?
- Tại sao lại không chứ? - Bà ta đáp - Tại sao không? Anh nên nhớ đây là
bệnh viện. Đó cũng chính là lý do chúng tôi tới đây để làm việc - chăm sóc
những đứa trẻ bị ốm. Đó là việc mà các bác sĩ thực sự đang làm - điều trị và
chăm sóc cho bọn trẻ.
Tôi lặng im.
Hai cánh tay bà ta bắt đầu giơ lên nhưng bà ta cố gắng kìm lại, giống như
đang cố chống lại người làm thôi miên. Trên đầu, bộ tóc cứng đơ của bà ta
đã bung ra như cái mái vòm có lẽ vừa khít cái mũ.
Tôi nói:
- Thế thì các bác sĩ thực sự có vẻ không gặp nhiều may mắn, thưa bà?
Bà ta hít một hơi dài.
- Cái này gọi là trò chơi - Bà ta đáp bằng giọng thì thầm - Luôn luôn là trò
chơi trong mắt của các anh.
- Có vẻ như bà biết khá nhiều về những người như chúng tôi đấy nhỉ.
Bà ta có vẻ giật mình, mắt đảo ngay ra chỗ khác. Mascara bắt đầu chảy
khỏi các vị trí cần thiết, các đốt ngón tay trở nên xám xịt nhưng bà ta không
hề nhận ra. Mắt bà ta lại nhìn chằm chằm trở lại tôi.
Tôi bắt đầu gặp ánh mắt ấy và hiểu nó có ý nghĩa gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.