VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 250

- Đúng.
Tôi nhấc điện thoại lên.
- Hãy gọi cho cô ấy đi.
Bà ta hít một hơi dài, tay chạm vào chiếc mũ trên đầu, liếm môi.
- Vậy anh cần gì ở tôi? - Giọng bà ta nhún nhường.
- Không phải ở đây thưa bà - Tôi đáp - Hãy vào đó, thưa bà Vicki.
Bà ta bắt đầu phản đối, miệng không thốt lên lời, môi run run nhưng nhanh
chóng đưa tay lên che đôi môi đó lại.
- Thôi, xin anh bỏ quá cho những gì không nên không phải. Tôi thành thật
xin lỗi, được không?
Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ đầy sợ sệt. Nhớ lại cảnh bà ta chứng kiến cái chết
khủng khiếp của đứa con trai và cảm thấy có gì đó không đàng hoàng cho
lắm nên tôi lắc đầu.
- Tôi hứa sẽ không gây khó dễ cho anh nữa - Bà ta đáp - Tôi hứa thật đấy.
Anh đúng rồi. Lẽ ra tôi nên biết giữ mồm giữ miệng. Thật ra là tôi cũng rất
lo cho con bé, giống như anh. Tôi sẽ cư xử tốt với anh. Thành thật xin lỗi
anh. Tôi sẽ không tái phạm sai lầm này nữa....
- Xin mời bà Vicki - Tôi đáp dứt khoát và chỉ tay về phía căn phòng y tá.
- Tôi xin thề đấy. Hãy bỏ qua cho tôi đi.
Tôi vẫn cương quyết.
Bà ta đi về phía tôi, hai bàn tay nắm chặt như thể sẵn sàng tấn công. Nhưng
rồi bà ta lại buông ra, quay trở lại và đi về phía căn phòng. Bà ta đi chậm,
hai vai hạ thấp, gần như lết chân chứ không phải bước đi.
Trong căn phòng có một chiếc giường, một chiếc ghế và cái bàn uống cà
phê. Cái điện thoại nằm trên bàn cạnh chiếc máy pha cà phê đã rút điện mà
chắc là không sử dụng đến hay không được lau chùi trong một thời gian
dài. Những tranh chó mèo được dán đầy lên tường bên trên dòng chữ
"Chăm sóc bệnh nhân tận tình, chu đáo".
Tôi đóng cửa lại và ngồi lên chiếc giường gấp.
- Ở đây mùi quá - Bà ta buột miệng nói - Anh không có quyền - tôi sẽ gọi
điện cho bác sĩ Eves.
Tôi cầm máy điện thoại lên, quay số tới tổng đài và xin số của Stephanie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.