VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 254

Nhưng không.
- Tôi xin lỗi - Tôi nói.
Bà ta nức nở và bắt đầu nói. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc lắng nghe.

Bà ta chỉ nói một phần của câu chuyện. Trong khi cố gắng đấu tranh để giữ
cho được lòng tự trọng, những vết thương cũ bị xé toạc.
Reggie ác độc lại biến thành cậu bé linh lợi với các rắc rối ở trường học.
- Reggie là đứa bé thông minh nhưng lại chẳng thể tìm thấy điều khiến nó
hứng thú và đầu óc nó vẫn thường vẩn vơ khắp nơi.
Cậu bé trở nên quá hiếu động và dường như không thể ngồi yên được.
Nhiều năm phạm tội giảm xuống thành "vài vấn đề nhỏ".
Vicki càng nức nở. Lần này bà ta cầm lấy khăn tay của tôi.
Bà ta vừa khóc vừa kể về việc đứa con trai duy nhất của bà ta đã chết ở tuổi
19 sau một vụ tai nạn.
Bà yên lặng một lúc lâu, lau khô mắt rồi lau mặt.
Người chồng nghiện rượu được bầu là anh hùng lao động. Chết ở tuổi ba
mươi tám, nạn nhân của nồng độ cholesteron cao.
- Ơn Chúa, chúng tôi đã sở hữu một ngôi nhà, ngoài ra Jimmy còn để lại
cho mẹ con tôi một thứ giá trị hơn bất cứ thứ gì khác, đó là chiếc xe máy cũ
hiệu Harley-Davidson. Ông ấy luôn luôn sửa chữa, chắp và chiếc xe ấy, thật
nhếch nhác, bừa bộn. Ông ấy cõng Reggie trên lưng và chạy xe qua nhà
hàng xom. Ông ấy thường gọi nó là "con lợn". Mãi tới khi Reggie lên bốn
tuổi ông ấy mới nghĩ ra con lợn là gì.
Bà ta cười.
- Chiếc xe là thứ đầu tiên mà tôi đã bán đi, tôi không muốn Reggie có ý
nghĩ rằng nó là tài sản thừa kế để lái ra ngoài đường và khoe khoang.
Giống như cha nó. Vì vậy tôi đã bán nó cho một bác sĩ nơi tôi làm việc - ở
tận Foothill General. Tôi đã làm việc ở đó từ trước khi sinh Reggie. Sau khi
Jimmy chết, tôi phải trở lại đó.
Tôi nói:
- Khoa Nhi có phải không?
Bà ta gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.