Poirot một nhiệm vụ nặng nề như thế nào. Không dễ gì đạt được kết quả là
người ta tha tội cho Jack Renauld mà không phải nói ra toàn bộ sự thật.
Hautet lại lên tiếng:
- Bà Renauld nói với chúng tôi rằng đêm hôm xảy ra vụ án, con dao nằm
trên bàn trang điểm của bà. Nhưng bà Renauld là một người mẹ. Tất nhiên
anh sẽ ngạc nhiên, anh Renauld, nhưng tôi cho rằng rất có thể mẹ anh lấm
và anh có thể vì sơ suất đã mang con dao đi Paris. Rõ ràng anh sẽ phản đối
tôi…
Tôi nhìn thấy hai tay bị còng của anh thanh niên căng ra. Mồ hôi vã trên
trán khi anh ta hết sức cố gắng ngắt lời Hautet bằng một giọng khàn khàn:
- Tôi sẽ không phản đối ông. Điều đó có thể…
Mọi người đều kinh ngạc. Ngài Grosier nhảy phắt lên phản đối:
- Thân chủ của tôi bị chấn động thần kinh quá mạnh. Tôi đề nghị ghi lại
rằng, không thể coi anh ta có trách nhiệm về những điều anh ta nói.
Viên dự thẩm giận dữ ngắt lời trạng sư. Trong một lúc dường như bản thân
ông cũng nghi ngờ lời nói của người bị bắt. Jack Renauld rõ ràng là cường
điệu. Dự thẩm viên nhoài người về phía trước và dán mắt vào người bị bắt
một cách tò mò:
- Anh Renauld, anh có hoàn toàn hiểu rằng, dựa trên các câu trả lời của
anh, tôi chẳng có cách gì khác là đưa anh ra tòa không?
Bộ mặt tái mét của Jack bỗng đỏ bừng. Nhưng ông ta vẫn không rời mắt
khỏi anh.
- Ngài Hautet, tôi thề rằng tôi không giết cha tôi.
Nhưng khoảnh khắc nghi ngờ ngần ngại của viên dự thẩm đã trôi qua. Ông
ta bật lên tiếng cười ngắn, khó chịu:
- Rõ ràng, rõ ràng… họ bao giờ cũng vô tội, những người bị bắt của chúng
ta. Anh đã tự kết án mình. Anh đã không đưa ra một cách bảo vệ nào, anh
không có tình trạng ngoại phạm… chỉ có những tờ cam đoan đến trẻ con
cũng không bị lừa. Anh đã giết cha anh, ông Renauld, một cách tàn ác và
đê tiện, vì những đồng tiền mà anh nghĩ rằng sẽ chuyển sang tay anh khi bố