nhất của mình không?
- Thật thế chăng? - tôi lễ phép trả lời - Thật là bất hạnh.
- Anh ta kết tội! - cô gái kêu to với chính mình - Anh ta lên án em gái tôi,
điều đó hoàn toàn bất công bởi vì anh ta thậm chí chưa gặp nó.
Tôi toan cất tiếng, nhưng cô gái d9a4 nói trước:
- Ngài đừng nói gì nữa. Không ai thương tôi cả. Tôi sẽ đi vào tận rừng sâu
và sẽ ăn sâu bọ. Tôi tuyệt vọng lắm rồi.
Cô ta giấu mình sau tờ tạp chí hài hước Pháp khổ rộng. Mấy phút sau tôi
thấy cô lén nhìn tôi qua phía trên tờ báo. Tôi bất giác mỉm cười. Cô ta lập
tức bỏ tờ báo và bật cười vui vẻ.
- Tôi biết rằng ngài không phải là thằng ngốc như ngài làm bộ - cô gái nói.
Tiếng cười của cô ta dễ lây đến mức tôi không thể không bật cười, mặc dù
từ “thằng ngốc” vị tất đã khiến tôi thích thú. Hành vi của cô gái là điều tôi
hoàn toàn không thể chịu được, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải tỏ
ra lố bịch. Tôi quyết định tỏ lòng khoan dung. Thật sự là cô gái xinh thật.
- Thôi nhé! Bây giờ chúng ta là bạn của nhau - cô bé tinh nghịch tuyên bố -
Ngài hãy thú nhận là ngài lấy làm tiếc về sự vắng mặt của em gái tôi đi.
- Tôi bị thất vọng…
- Ngài thật là một cậu bé dễ bảo làm sao - cô bạn đường ngắt lời tôi.
- Để tôi nói nốt đã… Tôi muốn nói thêm rằng mặc dù thất vọng tôi hoàn
toàn có thể bằng lòng với sự có mặt của em cô - tôi nói và khẽ cúi chào.
Cô gái khó hiểu nhất trong tất cả các cô gái chau mày:
- Thôi đi ngài. Tôi thích sự không đồng tình được công khai bộc lộ ra hơn.
Bởi vì bộ mặt của ngài nói lên rằng: “Cô ta không phải cánh mình”. Và như
thế là ngài đúng, mặc dù, ngài thử tính xem, hiện nay điều này tương đối
khó xác định. Không phải bất kỳ ai cũng có thể phân biệt một người đàn bà
không dữ dằn với một nữ công tước. Nhưng thôi, tôi cảm thấy rằng tôi lại
làm ngài phụ lòng rồi. Có lẽ người ta đã tìm thấy ngài ở một chốn thâm sơn
cùng cốc nào đó chăng? Tôi thì chẳng sao hết, nhưng xã hội còn có thể cần
đến một vài người như ngài. Tôi thật căm ghét những kẻ vô liêm sỉ, xấc láo.
Bọn chúng làm tôi không tự chủ được mình.