VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 12

Janet Dailey

Vũ Hội Hoá Trang
Dịch giả: Văn Hoà

Chương 2

Một màu đen quay cuồng rồi dứt ra, kéo nàng theo ở độ sâu hơn, xa hơn
dần điểm sáng ở đằng xa. Nàng chống cự lại cố vươn về phía ánh sáng.
Vâng theo một mệnh lệnh nào đó ở bên trong người nàng, bảo nàng phải
tìm đến chỗ sáng ấy. Nhưng đau quá, đau quá, quá sức chịu đựng!
Một lần cuối, nàng đạp chân ngoi lên về phía đó. Đột nhiên luồng sáng hiện
ra, chói lòa qua hai mí mắt nàng. Nàng đã thành công!
Nàng ráng hết sức mở mắt, chống lại hai mí mắt nặng trịch. Ánh sáng…
nàng không hiểu tại sao nó sáng chói đến vậy? Ắt hẳn có gì sai trái!
Ngẩn ngơ và lạc phương hướng, nàng bối rối nhìn quanh, không nhận ra
các bức tường trống trơn hay tấm màn bạc phếch ở cửa sổ.
Một người đàn ông đứng lù lù bên nàng, khuôn mặt của ông ta nhòa đi
trong giây lát rồi hiện rõ trở lại:
- Ở đâu… - Hai môi nàng cứng đờ và khô quá, nàng không nói thành tiếng
được. Nàng thấm ướt môi và cố gắng lần nữa – Tôi đang ở đâu?
- Người Mỹ - Có ai đó nói khẽ, giọng Pháp.
Ngất ngây, nàng cố định hướng giọng nói ấy và sau rốt nhìn thấy người đàn
ông hói tóc đứng ở chân giường, mặc một cái áo vest ấm áp bằng vải tuýt
và một áo len cổ cao. Trông ông ta giống một giáo sư tốt bụng.
- Cô đang ở bệnh viện, thưa cô – Người đàn ông hói đầu đáp.
- Bệnh viện? – Nàng cau mặt, chắc chắn nàng phải có một chỗ nào khác để
ở - Tôi phải đi! – Có một cái gì đó bảo nàng việc đó quan trọng – Tôi phải
rời khỏi đây!
Nhưng vừa cố gắng ngóc đầu lên, nàng cảm thấy đau như dao cắt ở trong
người và bóng tối đen ngòm ồ ạt kéo về, đe dọa cuốn phăng nàng ra xa một
lần nữa. Phần nào nàng còn bám lại được, bám vào tiếng nói của người đàn
ông, tuy nàng không nghe được lời và như ở rất xa. Cuối cùng bóng đen
đầy đau đớn rút lui.
- … nằm yên – Tiếng nói bây giờ nghe rõ hơn – Cô đừng cố gắng cử động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.