Nàng lại mở mắt ra, tập trung thị giác vào khuôn mặt cân đối của ông ta,
xung quanh có những đường nhăn vì mệt nhọc
- Ông là ai?
Nàng cố lục lọi trí nhớ nhưng không thấy điểm nào quen thuộc ở gương
mặt tầm thường, tóc nâu, mắt nâu của ông này.
- Tôi là bác sĩ Jules St.Clair – Ông nhếch mép mỉm cười – Còn tên cô là gì,
thưa cô?
- Tên tôi? Tên tôi là… - Nàng cau mặt, không hiểu tại sao không nghĩ ra.
Nàng cố ráng, nhưng chỉ thấy trống rỗng, lộn xộn trong đầu óc, và đau
nhức như bưng không ngớt – Tôi… tôi không nhớ được tên.
Nàng thấy ông bác sĩ tỏ ra sửng sốt phần nào, và tiếp theo ông nheo mắt lại.
Nàng cảm thấy lo sợ dâng lên và ráng sức chống lại:
- Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Sự đau nhức này… làm như tôi… tôi không
thể suy nghĩ
- Cô đã bị chấn thương ở đầu, thưa cô. Bị va chạm mạnh ở đầu. Tôi sẽ bảo
y tá cho cô uống thuốc giảm đau để cô nghỉ.
- Nhưng tên tôi… là gì?
Ngay khi thốt lên câu hỏi với giọng yếu ớt, nàng ý thức được sự hứa hẹn
trong câu nói của ông làm nàng mừng rỡ. Nàng mệt, quá mệt vì phải chống
lại sự đau đớn, quá mệt vì ráng sức chọc thủng màn sương dày đặc kỳ lạ
đang bao phủ đầu óc nàng.
- Sau này sẽ hay, thưa cô. Sau này cô còn thì giờ để muốn hỏi gì cứ hỏi –
Ông nói.
Không có sức cãi lại ông, nàng nhắm mắt. Xa xa, nàng nghe tiếng ông khẽ
dặn dò ai đó trong phòng. Nàng có cảm giác ông không còn đứng bên nàng,
nhưng không buồn mở mắt để xem ông đã đi đâu. Thay vì vậy, nàng thiếp
đi.
Đứng ở chân giường, bác sĩ St.Clair cầm bảng biểu đồ bệnh trạng của nàng
lên và bắt đầu ghi chú trên đó. Thanh tra Claude Armand lặng lẽ theo dõi
ông trong vài giây, rồi hỏi:
- Có thể nào cô tao thực sự không nhớ được tên mình là gì không?
- Phải – bác sĩ trả lời, vẫn cúi xuống ghi chép – Những bệnh nhân bị chấn