VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 233

- Anh không tán tỉnh, chỉ tranh thủ cảm tình thôi - Anh ta đáp, với một cái
mỉm cười tự mãn – Trong công việc làm ăn nào cũng vậy, khi thì cần dùng
lối cứng, khi thì phải dùng lối mềm.
- Anh chưa bao giờ dùng lối mềm với em – Nàng giả vờ than phiền.
- Anh hy vọng rằng không phải dùng đến lối đó – Anh ta cười khúc khích,
ánh mắt tỏ ra hiểu chữ “cứng” bằng một nghĩa khác.
Nàng đấm vào sườn anh ta nữa:
- Không phải em nói đến chuyện ấy!
Remy không nhớ được sau đó là chuyện gì, tuy nàng có thể đoán được.
Nhưng không hề gì, kỷ niệm đó xúi giục nàng hỏi về một việc khác nữa:
- Đêm Giáng Sinh đó chúng ta có ở với nhau không?
- Đêm trước lễ Giáng Sinh – Cole đáp.
- Chúng ta đã làm gì? – Nàng tiến tới cái ghế xếp mà cạnh đó anh ta đang
đứng.
- Chúng ta đã lái xe đến khu St. James và coi thiên hạ đốt các đống lửa dọc
theo con đê…
- Để thắp sáng đường đi cho ông già Noel – Remy nói xen vào, và nhớ lại
truyền thống mà người ta cho rằng do những người định cư đầu tiên trong
vùng này lập ra, là đốt lên những đống lửa khổng lồ dọc theo dòng sông
Mississippi để giúp cho ông già Noel thấy đường đi đến các ngôi nhà mới
cất của họ. Nàng mỉm cười một mình, vì nhớ lại cậu bé chưa đến 7 tuổi đã
không tin vào những chuyện đó.
- Cháu không tin có ông già Noel à? – Cole đã hỏi.
- Không – Đứa bé trả lời dứt khoát.
Cole đã ngồi thụp xuống với đứa bé:
- Không hề gì… vì ông già Noel vẫn tin ở cháu. Ông sẽ luôn luôn như vậy.
Khi Cole đứng lên, nàng đã hỏi:
- Anh vẫn còn tin vào ông già Noel, phải không?
- Dĩ nhiên – Anh ta đã trả lời mặt tỉnh bơ.

Và nàng đã nghĩ rằng anh ta thật tình còn tin.
Nhận ra Cole đang nói gì, Remy cố gắng trở về hiện tại.
- … trở về căn nhà để trao đổi quà tặng cho nhau. Rồi chúng ta cùng đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.