VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 237

Janet Dailey

Vũ Hội Hoá Trang
Dịch giả: Văn Hoà

Chương 22

Remy mặc cái áo vest và gài chiếc cúc độc nhất của nó, rồi liếc nhìn Cole
đang nằm ngang trên một nữa tấm vải trải giường màu xanh lơ, theo dõi
lồng ngực để trần của anh ta phập phồng trong giấc ngủ lơ mơ. Nàng mỉm
cười, trong lòng còn cảm thấy ấm áp vì được yêu rất nhiều và rất thật tình.
Nàng bước qua phía anh ta nằm, ngồi xuống cạnh giường và từ từ, lặng lẽ
cúi xuống, nhất định phá giấc ngủ của anh ta và cắn nhẹ vành tai của anh
ta, đồng thời thổi hơi vào lỗ tai.
- Anh lại ngủ quên trên mình tôi nữa – Nàng dịu dàng lên án khi cảm thấy
anh ta cựa mình trước khi đưa bàn tay luồn vào lưng nàng dưới lớp áo
blouse và áo vest. Bàn tay anh ta dừng lại.
- Cái gì thế này? – Anh ta quay mặt lại, tìm và gặp khóe miệng của nàng –
Em làm gì mà mặc áo quần vào thế? Không phải anh cởi ra để em lại mặc
vào, em biết không?
- Em biết – Nàng lướt môi qua trên miệng anh ta, tránh không cho anh ta
“hôn” trong khi tay anh ta lại bắt đầu mò mẫm vuốt ve – Nhưng, em phải
đi.
- Ồ, không! – Anh ta gạt đi, hai tay ôm chặt nàng – Em ở lại đây với anh…
trong tay anh… trên giường của anh – Anh ta cắn khẽ vào cổ nàng để chấm
câu sau mỗi đoạn.
- Em thích vậy lắm! – Nàng nhắm mắt, bị cám dỗ thật mãnh liệt, muốn cởi
bỏ áo quần ra lại và chui vào dưới chăn với anh ta – Nhưng em không thể –
Nàng thở dài tiếc rẻ và áp hai bàn tay lên ngực anh ta và đẩy ra – Em phải
gặp Gabe lúc 4h30 và bây giờ đã gần 4h.
- Không thành vấn đề – Tay anh ta sờ lên hông nàng và vò cái áo len – Em
gọi cho anh ta và bảo là không đến được. Bảo anh ta có chuyện vừa xảy ra.
Vậy mà đúng sự thật đấy – Anh ta nói với một chút quỷ quyệt, và nhìn
xuống tấm vải đắp ngang hông anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.