VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 238

Remy cũng nhìn xuống và mỉm cười trêu chọc:
- Anh biết câu nói “hễ có lên thì phải có xuống” chứ?
- Ái chà! Anh cũng muốn như vậy.
Nàng làm bộ chỉ trích:
- Một lần không bao giờ là đủ đối với anh, phải không.
- Với anh thì không, hình như thế.
Và nàng hiểu đích xác anh ta muốn nói gì. Bất kể thân mình hai người quen
với nhau đến mấy, hình như nàng cũng như Cole không ngớt khám phá ra
thêm những bí ẩn khác ở nơi nhau mỗi lần họ làm tình với nhau.
- Thật tình em phải đi gặp Gabe – Nàng nói một cách miễn cưỡng.
Cặp mắt màu xám của anh ta mất đi vẻ trêu ghẹo, trở thành tối sẫm và khẩn
khoản:
- Hãy ở lại với anh, Remy.
- Đây là tối đầu tiên em trở về nhà. Em cần phải ở với gia đình.
Hai bàn tay của anh ta ngừng mò mẫm và chỉ nắm giữ nàng.
- Em không thay đổi, Remy. Mất trí nhớ hay không đối với em, gia đình
vẫn là trên hết.
- Chúng ta đừng cãi nhau về vấn đề ấy.
Qua giọng nói của anh ta, nàng cảm thấy có khả năng sắp cãi nhau đến nơi.
- Em nói đúng. Dù sao, có cãi nhau cũng vô ích – Anh ta nói, rồi cười
gượng.
Thêm một cái hôn và đôi tiếng thì thầm, rồi nàng ra đi, tay cầm lên cái ví
đầm để ở phòng khách trên đường đi ra.
Ra đến vỉa hè bên ngoài căn nhà của Cole, Remy hít khí trời ngào ngạt cả
ngàn mùi hương ở khu Quartier, từ mùi xạ hương của thời xưa đến những
hương liệu của thời nay. Các tia nắng chiều nghiêng nghiêng chạy dài chiếu
một ánh sáng dịu mát lên các tòa nhà cũ. Remy nghĩ thầm, thật là một ngày
cực kỳ đẹp trời. Nàng bắt đầu bước đi.
Nàng vừa đi vòng quanh góc phố để vào đường Bourbon thì một bàn tay
móc vào khuỷu tay nàng. Phản ứng theo linh tính, Remy chuyển cái ví đầm
sang bàn tay kia và lao cả sức nặng của thân vào người có thể là kẻ giựt ví
thay vì đang ra xa hắn ta. Vai nàng va vào một cái gì chắc nịch, làm thốt ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.