VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 39

anh ta như là của một người phụ nữ cũng là hợp lý thôi. Chỉ có cách giải
thích như thế mới là hợp lý.
- Anh đã bảo thấy hình tôi trên báo – Nàng nhớ lại – Phải chăng, anh sang
đây để tìm tôi?
- Không, tôi đến Marseilles hôm qua vì công việc. Công ty có văn phòng ở
nước ngoài đặt tại đó – Anh ta giải thích – Frazier gọi điện thoại nói với tôi
chuyện đó sáng nay.
Nàng cau mặt:
- Frazier là ai?
- Cha cô.
- Anh gọi ông ấy bằng tên à?
- Phải.
Anh ta rẽ xe vào đường phố chính.
- Còn tôi? – Nàng băn khoăn
- Đôi khi.
- Frazier – Nàng lẩm bẩm để nghe thử thế nào, nhưng không gợi lên được
hình ảnh nào cả, và nàng ngừng lại – Còn mẹ tôi tên gì?
- Sibylle
Vẫn không có gì cả. Nàng ngửa đầu tựa lên lưng ghế và cố gắng thư giãn.
- Ít nhất tôi có một gia đình, dù tôi chẳng nhớ gì về họ hết. Có đôi lúc tôi đã
tự hỏi mình có gia đình không? Tự hỏi có ai tìm tôi không? – Nàng lại cau
mặt – Tại sao lâu vậy anh mới tìm được tôi?
- Không ai biết cô mất tích cho đến cách đây hai ngày, khi cô không trở về
trên chuyến bay đã đăng ký. Thoạt đầu, họ tưởng cô lỡ chuyến bay đó và sẽ
về chuyến sau. Khi không thấy cô về, họ tiếp xúc với tôi để hỏi xem có
phải cô đã đổi chương trình và bay về cùng tôi trên chiếc máy bay phản lực
của công ty hay không? Dĩ nhiên là không. Và cuộc tìm kiếm cô bắt đầu từ
lúc đó – Anh ta ngừng lại, liếc nhìn nàng, môi nhếch lên như thể mỉm cười
– Ngay sau đó, họ khám phá ra rằng áo quần và các túi xách của cô vẫn còn
trong tủ áo ở phòng của cô trên du thuyền. Và Frazier nhận thức rằng,
không phải là cô đi đâu đó một mình trong vài hôm như mọi người đều
đoán vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.