VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 57

không đi cùng anh.
- Ba muốn đi, nhưng không đi được.
- Tại sao? – Nàng lại có cảm giác có gì rắc rối nên căng thẳng – Có chuyện
gì xảy ra cho ba chăng? Ba bị ốm à?
- Không, chỉ là không nên trong lúc này mà thôi. Ngoài ra… - Anh ta mỉm
cười, như để che lấp giây lát do dự đó, và choàng một tay quanh vai nàng -
Em đã có người anh luật sư của em ở đây, và anh sẽ có ích nhiều hơn ba,
nếu chúng ta gặp khó khăn gì với hải quan hay sở di trú. Nhân thể cho anh
hỏi, Cole đâu?
- Ngủ…
- Ngay đây… - Cole đứng ở khung cửa vào phòng ngủ, điềm tĩnh nhét
đuôi chiếc áo sơ mi mới toanh vào lưng quần – Tôi thấy anh đến nơi đến
chốn, Gabe.
- Phải, cuối cùng cũng đến được.
Mặc dầu Gabe mỉm cười với Cole, nàng linh cảm thấy thái độ của người
anh đã thay đổi một chút xíu, như thể dè dặt hơn. Tại sao? Anh ta không ưa
Cole hay sao? Hay chỉ vì anh ta ngạc nhiên thấy Cole đứng ở đấy?
- Nhân thể, cám ơn anh đã đón Remy ở bệnh viện – Gabe nói thêm.
Remy thấy câu ấy như là nói thêm sau khi suy nghĩ lại, do phép lịch sự chứ
không phải do sự biết ơn chân thành. Và cảm tưởng ấy tăng cường cảm
nghĩ đầu tiên của nàng là anh nàng không coi trọng Cole lắm. Thế nhưng
nàng không tìm được ở người anh dấu hiệu gì chống đối Cole, chỉ có sự dè
chừng.
Cole nhìn anh ta với một ánh mắt mà Remy chỉ có thể mô tả là đầy mỉa
mai, trong khi cái nút tay áo.
- Khỏi cần phải cám ơn, Gabe – Và nói tiếp liền - Xin lỗi hai người, tôi
phải ra mặc áo vest và coi xem có thể tập họp phi hành đoàn để chúng ta
bay trở về New Orleans.
Ngay sau khi Cole đã ra đi, Remy quay lại hỏi Gabe với vẻ tò mò:
- Anh không ưa anh ta, phải không?
Gabe tránh ánh mắt nàng, và đưa hai tay lên trời:
- Em không thể biết chứng mất trí nhớ của em làm em tưởng tượng ra nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.