VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 295

Janet Dailey

Vũ Hội Hoá Trang
Dịch giả: Văn Hoà

Chương 26

Qua mỗi hơi thở Remy ngửi thấy mùi sát trùng gắt gắt của bệnh viện. Sự
đau đớn đã dịu bớt, chỉ còn đau nhói ở mặt và bụng, miễn là nàng đừng cử
động nhiều quá hay thở quá sâu. Nàng định thần nhìn vào bức màn màu
xanh lục ngăn chỗ nàng nằm với gian phòng cấp cứu.
- Cô còn gì có thể nói cho tôi biết về hai người đàn ông ấy không? Màu tóc
của chúng? Mắt của chúng.
Nàng day qua nhìn người cảnh sát mặc sắc phục đứng cạnh giường và khẽ
lắc đầu.
- Tôi chỉ nhớ được là cái mặt heo – Nàng nói rất chậm, mặt cứng đờ vì bị
sưng ở hàm và má – Và trông hắn độc ác quá chừng, với hai cái răng nanh
lòi ra, như nanh heo rừng, nhưng cái mặt nạ màu hồng.
Người cảnh sát hỏi tiếp:
- Còn đứa nắm tay cô từ phía sau? Cô bảo nó dùng bàn tay bịt miệng cô.
Nó có đeo nhẫn ở tay không?
Remy nhắm mắt, cố nhớ xem có cảm giác về kim khí gì không. Nàng nói:
- Tôi nghĩ là không – Nàng bắt đầu thở dài, rồi nhăn mặt vì đau nhói lên
không thở được – Lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi, tôi nhớ thế, và mấy ngón
tay thô lỗ, chai cứng.
- Còn đứa kia thì sao? Đứa mang mặt nạ heo? Nó có đeo nhẫn không, hay
đồng hồ không?
Nàng cố hình dung bàn tay phải của hắn hoa lên đánh vào mặt nàng.
- Tôi gần như chắc chắn ở bàn tay phải của hắn không có gì cả. Nhưng…
không biết về bàn tay trái của hắn.
Anh ta ghi chép rồi gấp cuốn sổ tay lại:
- Nếu cô nghĩ ra điều gì khác nữa, cô Jardin, chỉ việc gọi cho bót cảnh sát.
Một lần nữa Remy khẽ gật đầu đồng ý, và không nói gì về lời cảnh cáo đưa
ra trước khi chúng đánh nàng. Nàng không thể nói, vì đã nói thì không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.