VUA HÀM NGHI - Trang 121

Thuyết có cái quan niệm vua là biểu-hiện của chủ nghĩa quốc

gia, là bộ óc phấn đấu.

Người Pháp hiểu như thế. Cho nên Đại-tướng

Prud’homme lo dẹp đảng văn-thân ít mà lo bắt vua Hàm-

Nghi nhiều. Thống tướng nghĩ nếu vua Hàm-Nghi bị bắt thì

đạo quân Cần-vương dù mạnh mấy cũng phải tan, vì vua

Hàm-Nghi là linh hồn, mà quân Cần-vương chỉ là thân thể.

Nếu linh hồn mất thì thân thể tự-nhiên phải tiêu tán.

Paul Bert, vị Toàn-quyền kế chân Thống-soái De Courcy

(thất-thế, phải gọi về Pháp), cũng đã nghĩ đến việc lập vua

Hàm-Nghi làm vua bốn tỉnh miền Bắc Trung-Kỳ. Paul Bert tin

rằng vua Hàm-Nghi mà chịu hòa thì đảng Cần-vương không

sao chủ chiến được nữa.

Vua Hàm-Nghi vô tình thành ra cái bia của tất cả viên

đạn Pháp. Quân-sĩ cũng như các nhà Chánh-trị Pháp chỉ nuôi

có một hy-vọng là bắt vua Hàm-Nghi.

Thoạt đầu, Thống-soái De Courcy còn dùng dụ của Từ-Dụ

Thái-hậu, tiếp đến thư vua Đồng-Khánh để triệu vua Hàm-

Nghi về. Khi được tin vua Hàm-Nghi đã ra ẩn ở Hà-tĩnh thì

việc triệu bằng lời nói không có hiệu-lực nữa, Thống-tướng

Prud’homme liền nghĩ việc bắt bằng võ-lực. Thống-tướng sai

giáo-sĩ Hoằng, quán ở Hà-tĩnh, đang làm chức Ngự-tiền

thông-sự cho vua Đồng-Khánh, tìm lấy một giáo-dân am-

hiểu địa-thế tỉnh Hà-tĩnh. Giáo-dân này cùng với giáo-sĩ

Hoằng chỉ cho Thống-tướng biết rằng có mười một con đường

cùng đổ vào dãy núi Hà-tĩnh. Thống-tướng định mang quân

do tất cả các đường ấy mà vây bắt lấy vua Hàm-Nghi. Muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.