tr. 323. 10. Quốc sử quán triều Nguyễn, Đồng
Khánh - Khải Định Chính yếu, NXB Thời Đại,
TT VH NN Đông Tây, 2010, tr.120. 11. Theo Vũ
Ngự Chiêu, Các Vua cuối nhà Nguyễn, 1883 -
1945, thì bà là vợ nhỏ của ông. Vợ lớn là tiểu
thư của nhà đại điền chủ ở Gò Vấp, người đã
thuê ông đi học thay con trai. 12. Hội đồng Trị
sự Nguyễn Phúc tộc, Nguyễn Phúc tộc Thế
phả, NXB Thuận Hóa, 1996, tr. 391. 13. Xem
thêm Nguyễn Đắc Xuân, Chín đời Chúa, Mười
ba đời vua Nguyễn, NXB Thuận Hóa, 2001,
trang 155. 14. QSQTN, Đại Nam Thực lục
Chính biên Đệ lục kỷ Phụ biên, NXB VHVN, TP.
HCM, 2011, tr.92. 15. Các tài liệu ghi năm ra
đời và năm đình bản của Phan Yên báo không
giống nhau. Theo Từ điển bách khoa toàn thư
Việt Nam thì đây là “tờ báo tiếng Việt thứ hai
sau Gia Định báo, ra đời 1898, do Diệp Văn
Cương sáng lập và làm chủ nhiệm, xuất bản
được 7 - 8 số thì bị nhà cầm quyền Pháp đình
bản vì đăng nhiều bài phê phán chủ nghĩa
thực dân, đặc biệt là loạt bài ‘Đòn cân
Archimede’ ký tên Cuồng Sĩ” (bản điện tử:
Nguyễn Q. Thắng thì cho rằng “năm chào đời
của Phan Yên báo có thể là năm 1897, hoặc
1898. Minh Hiền, trong bài “Sĩ Tải Trương
Vĩnh Ký - Trên địa hạt Nhà văn hóa tiên phong
làm báo bằng chữ quốc ngữ viết bằng văn
xuôi”, cho biết “Phan Yên báo ra đời tháng 12
năm 1898, đến tháng 2 năm 1899, được 7 số
thì bị cấm lưu hành”. TS. Huỳnh Văn Tòng, Báo
Chí Việt Nam từ khởi thủy đến năm 1945