VUA LÊ CHIÊU THỐNG - BÁNH XE KHỨ QUỐC - Trang 5

Kinh thành mây phủ

Ngày 20 tháng Chạp năm Tân Mão

(1)

.

Thành Thăng Long, sau những ngày hiu quạnh của tiết Đại hàn, như vừa

được khoác một tấm áo mới, dưới những ánh nắng mặt trời êm dịu.

Trên làn cỏ non liên tiếp, không khác một dải lụa màu hoa lý viền lấy hồ

Hoàn Kiếm, dân đô thành đua nhau ra hưởng vội vàng lấy cái khí ấp áp là
vật mà về mùa giá lạnh, hóa công vẫn tỏ ra dè dặt, mỗi khi cần phải ban
pháp nó cho muôn loài.

Sau quán Vọng Tiên cũng như trước các phố Hàng Khay và Hàng Bạc,

có hàng trăm đứa trẻ, mình trần như nhộng, tụ vào một chỗ chơi nhảy “vô”
hoặc “ú tim, ú òa”.

Nước da bánh mật của chúng phản chiếu lại ánh mặt trời, cũng óng ánh

như những hòn ngói tráng men trên nóc chùa Ngọc Sơn, một tòa lâu đài mà
khách du có cái cảm tưởng như nổi lềnh bềnh trên mặt nước, những lúc mặt
hồ gợn sóng. Cạnh chúng, là một bọn dân nghèo công nhiên phơi cái cảnh
cùng túng của họ giữa nơi đô hội nhất của thành Thăng Long. Họ trút bỏ
tấm áo mã khoa nâu đã biến sắc xuống cỏ mà bắt rận hoặc khâu vá lại
những lỗ thủng là di tích của đời lao khổ và thời gian.

Dưới hồ, kẻ tắm, người gội, đàn ông và đàn bà thích cánh nhau mà

không chút e ngại hoặc sượng sùng, vì không ai có mục đích gì khác là nhờ
giọt nước hồ Gươm để trút bỏ những cái dơ bẩn bám vào người mình. Câu
“nam nữ thụ thụ bất thân” của ông Mạnh thực ra chỉ đáng nêu nên ở những
gia đình đài các và phong lưu, nơi người ta có dư thì giờ để nghĩ đến những
chuyện vẩn vơ vì họ không phải bận rộn gì về sinh kế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.