Thuỳ An
Vùng Biển Lặng
Chương 8
Cu Quang vừa mới thi chuyển cấp xong, tuần sau mới có kết quả. Trải qua
nhiều tối thức khuya để gạo bài, Cu Quang như người ngái ngủ, đôi mắt cứ
lờ đờ như mắt cá ươn. Vừa ăn cơm trưa xong, chưa kịp dọn dẹp, Cu Quang
đã lấy gối ôm đến bảo em:
- Chị Vy coi nhà nghen, em vô phòng me ngủ.
- Gọi Bích Ty vô ngủ với.
- Chị gọi đi, Bích Ty đang chơi ngoài vườn, em buồn ngủ gần xỉu rồi, gọi
không nổi.
Em đưa tay che miệng ngáp:
- Ừ, thôi mi vô ngủ đi, thằng quỉ.
Em nằm trên võng tơ treo trước hiên nhạt, mắt lim lim mơ màng. Me và bà
nội qua An Cựu ăn giỗ người bà con, me dặn chiều nay cô Huyên ở Mỹ Lợi
có đem quít lên thì nhớ lấy tiền trả cho cô, chớ đừng có lấy không của cô
hoài chướng lắm. Bích Ty ca hát líu lo một mình sau vườn. Em định ra gọi
cô bé vào kẻo nắng hanh, nhưng đôi mắt như có vật gì bám vào nằng nặng
kéo sụp xuống. Em thoáng thấy màu áo đầm hồng của Bích Thy vụt qua
trước mắt và chạy đi vào buồng me. Trong cơn mơ màng, em nghe tiếng
thét của Bích Ty thảng thốt. Em bừng mắt dậy. Một luồng khói đen nghịt từ
phòng me tỏa ra phả vào mặt em làm ho sặc sụa. Em bịt mũi miệng chạy về
hướng khói. Bích Ty đang xám xanh mặt nhìn đám lửa bốc cháy từ chân
giường men theo tấm màn lan lên cao, môi lắp bắp:
- Em... em... lấy xăng... đốt kiến... Chị Vy... cháy... cháy... nhà... em... sợ...
quá...
Em luýnh quýnh không thua gì Bích Ty. Em run rẩy quơ vội tấm mền len
đập mạnh vào đám lửa. Gió hiu hiu thoảng qua khung cửa sổ làm ngọn lửa
càng bùng lên, vô ích thôi. Gió càng thổi, lửa càng cháy mạnh. Tấm gỗ
mỏng phân đôi gian phòng đã cháy xém phần dưới. Cu Quang đã tỉnh ngủ
luống cuống chạy loanh quanh. Bích Ty nước mắt ràn rụa khóc không