VŨNG LẦY - Trang 20

Tôi lạnh lùng đáp:
- Anh nói năng lung tung, chẳng có nghĩa gì cả. Anh chỉ là một diễn viên
và tôi thuộc nằm lòng kịch bản của anh. Dẫu sao, tôi không mấy ưa các
diễn viên nghiệp dư.
- Cứ mỗi lần mở miệng là ông thích chơi chữ. Mục tiêu của ông là nhằm
chứng tỏ ông là người uyên bác còn tôi là tên dốt nát. Nhưng ông chỉ biết
tới giới hạn của cái thế giới của ông và cái thế giới đó chẳng đáng gì. Ông
chẳng thể độc quyền về tri thức.
Chuột Chũi nói xen vào:
- Độc quyền là trò chơi lớn nhất mà hệ thống tư bản đã sáng tạo!
- Đúng đấy! - Mọi người đồng thanh đáp.
Sauron thoáng mỉm cười rồi hướng đôi mắt dữ dội về Calvin khi nghe nàng
nói với tôi:
- Tôi không biết vì lý do gì ông đến tìm tôi để trao tiền nhưng ông có thể
xéo đi. Tôi không cần tiền.
Ánh mắt của Sauron trở nên lạnh và dữ, một đổi thay khá tinh vi bởi nụ
cười vẫn còn trên môi y. Nhưng tôi biết y đang lạnh lùng tính toán một điều
gì đó.
Tôi nhẫn nại nói với Calvin:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, như thế tôi sẽ có thể giải thích cho cô
rõ tình huống. Và nếu cô không biết sử dụng tiền như thế nào, thì tôi sẽ tư
vấn cho cô.
Calvin bình thản đáp:
- Thưa ông luật sư, ông cứ việc nói thẳng ra đây. Chúng tôi sống với cộng
đồng, với bộ lạc và cùng chung một tinh thần. Những gì ông muốn nói, xin
hãy nói cho mọi người.
Tôi nhìn Sauron. Y không còn mỉm cười mà đang nhìn chăm chăm Calvin.
Có lẽ vì thấy bất ổn nên y đang gởi cho Calvin những tín hiệu.
Calvin xem chừng không nhận ra điều đó bởi cô bé đang làm vẻ trịnh
thượng với tôi.
Tôi thấy mình chẳng thể làm gì hơn. Tôi quyết định sẽ tìm cách gặp riêng
Calvin để giải thích cho cô bé hiểu. Lúc này, tôi chỉ có thể cho nàng biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.