VŨNG LẦY - Trang 21

những chi tiết và lắng nghe nàng trả lời, thế thôi.
Tôi nói:
- Calvin à, ông bác của cô đã để lại cho cô một số tiền. Đó là một người cô
chưa hề gặp và ông ấy chỉ biết cô qua tên mà thôi. Tuy vậy, ông ấy muốn
một phần di sản của ông được chia cho một số bà con họ hàng trẻ tuổi.” Để
họ có được môt tương lai tươi sáng”, đó là lời ông nói. Phần cô, cô được
hưởng hai trăm ngàn đô, gửi vào ngân hàng, trong hai năm, cho đên khi cô
đủ tuổi trưởng thành. Tuy vậy, mỗi tháng cô được quyền hưởng lãi từ số
tiền đó. Cô nghĩ sao?
Vẻ hoàn toàn hững hờ, Calvin đáp:
- Thì tôi đã nói rồi, tôi không thèm đến số tiền đó. Tôi không muốn dính
dấp đến xã hội tư bản. Ở đây, tôi đã đạt đến một tầm mức cao cấp hơn và
cắt đứt mọi quan hệ với xã hội mục nát cũ. Tiền bạc chỉ làm hỏng đi những
gì tôi đạt được.
Tuy Calvin nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, trịch thượng, nhưng tôi biết
mình có cách để làm cô bé thay đổi quan điểm, với điều kiện phải lôi nàng
ra xa cái bộ lạc này. Điều làm tôi lo ngại hơn cả là Sauron xó thể gây ảnh
hưởng đối với Calvin và ngăn trở nàng. Vì vậy, việc trước tiên mà tôi cần là
làm cho Calvin thay đổi cảm nghĩ về Sauron.
Trong khi tôi nghĩ đến cái khó khăn khi phải xoay chuyển quan điểm của
con người và thầm hỏi tại sao Thượng Đế lại chọn tôi làm điều đó, thì mọi
người quanh tôi đột ngột quay nhìn về cánh rừng kề cận. Đúng vào lúc đó,
có một người râu tóc bù xù, chân đất, vẻ ngơ ngác hoảng loạn như một cư
dân thời hồng thuỷ, chạy ra khỏi rừng, miệng không ngớt thốt lên:
- Cớm! Cớm! Cớm!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.