VŨNG LẦY - Trang 45

gắng dàn xếp và sẽ cho cô biết sau.
- Ồ! Cám ơn ông Robert. Tôi sẽ không quên ơn ông.
Giọng nói của Ronda đột nhiên chỉ còn là tiếng thì thầm thổn thức.
Cố giữ trầm tĩnh, tôi nói:
- Giờ thì mẹ cô đã đỡ chưa?
- Mẹ đã uống aspirin và lên giường nằm.
- Được. Vậy thì nhiệm vụ của cô là an ủi mẹ. Phần tôi, tôi sẽ cho thằng anh
cô một cú đá vào mông. Ngày mai, tôi sẽ gọi cho cô.
- Cám ơn ông. Nhưng nhớ đừng có quá cứng nhắc với ông anh tôi nhé.
- Tôi hiểu! Để khuyên nhủ Charles, tôi sẽ là một nhà tâm lý học. Ngày mai
nhé.
Trên đường đến dự dạ tiệc của bon Hippi, tôi nghĩ ngợi mông lung. Liệu
điều gì sẽ chờ mình? Một cuộc vui thâu đêm với gái và rượu ư? Mọi người
sẽ khiêu vũ trần truồng? Cảnh tượng hấp dẫn đó lởn vởn trong tâm trí tôi
khi tôi rẽ xe vào con đường mòn đầy cỏ dại.
Tôi dừng lại trước căn nhà gỗ, cũ kỹ, xiêu vẹo mà theo lẽ đã đổ sụp từ
nhiều năm qua. Điều làm tôi ngạc nhiên là căn nhà này chỉ cách trốn đồi
truỵ cua Harry Hầu Nhân vài trăm thước. Hẳn đây là những căn nhà mà chủ
nhân của chúng chẳng thể cho ai mướn ngoài bọn Hippi.
Trước lối vào là một cửa phụ ngoài được treo bằng vài con ốc heon rỉ. Cửa
bên trong không đóng. Tôi đi vào, thầm nghĩ liệu mình có thể gặp Calvin
mà không để Sauron trông thấy? Đó là một hy vọng khó có thể thành hiện
thực.
Nhưng tôi gặp may, vì vừa bước vào phòng khách âm u, tôi đã trông thấy
Calvin. Nàng đang ngồi trên một ghế bành khá bẩn, nệm bung bông, te tua
như bị móng vuốt của loài ác thú xé toạc.
Không một bóng đèn, căn phòng chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ hắt vào từ
những ngọn đèn đường. Tuy vậy, tôi nhận ra ngay Calvin. Nàng ngồi thẳng
người, cứng nhắc và nhìn tôi bằng ánh mắt mờ đục.
Tôi nhón gót bước đến gần Calvin và hỏi nhỏ:
- Cô khoẻ chứ?
Bằng giọng trầm đơn điệu, nàng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.