VŨNG LẦY - Trang 63

khá giả Hoa Kỳ, một tên mới lớn đã biết thù hận. Có lẽ hắn đã học được
điều đó trong các sách lịch sử, hoặc qua truyền hình, hoặc qua cha mẹ, hay
cũng có thể thù hận là cái mà hắn vốn có sẵn trong huyết quản. Dẫu sao,
hắn đã phần nào học cái lối thù hận lạnh lùng và dứt khoát. Tôi đọc thấy
điều đó trong đôi mắt và nụ cười đanh thép của hắn.
Tôi hỏi:
- Tại sao cậu không về nhà như mẹ không cậu đã dặn?
Golem đáp, giọng khô khốc:
- Tại vì tôi không thích ăn chung với họ. Vả lại, điều đó có mắc mớ gì đến
ông?
- Em gái cậu đang lo, không biết cậu đi đâu. Hình như cậu đã làm cho mẹ
cậu rất buồn thì phải.
- Chúa tôi, thật đáng tiếc!
Hắn hít mạnh một hơi marijuana rồi quắc mắt nhìn tôi. Sau đó, hắn phả
khói thuốc nồng nặc khiến tôi rùng mình. Tôi hít thứ khói đó vào phổi và vì
cơ thể chưa quen với thứ lạ lẫm đó làm tôi ho sặc sụa. Tôi đưa tay dụi đôi
mắt cay xè trong khi cố hít để lồng ngực được nhẹ bớt.
Golem cười khẩy:
- Luật sư ngồi yên đi. Để tôi đi lấy cho ông một ly nước.
Vài giây sau, tôi nghe có tiếng vòi nước chảy và sau đó tôi nhận được một
cốc nước. Tôi đưa lên môi và nhấp một ngụm nhỏ. Đúng là thứ nước khá
ngon.
Tôi uống vài hớp và cảm thấy dễ thở hơn. Cái nóng ran ở ngực chưa dứt
hẳn, nhưng tôi không còn ho.
Tôi chớp mắt, đưa tay túm lấy áo Golem và nói:
- Từ lâu bố mẹ mày không đét cho mày mấy cái vào mông để mày nên
người, vì vậy giờ đây tao phải cho mày biết thế nào là…
Hắn mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười dàn trải trên khuôn mặt hắn… trải dài cả
phòng! Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi làm sao một nụ cười có thể dài khỏi
khuôn mặt, nhưng rồi tôi quên ngay vì những đường nét trên khuôn mặt
Golem bắt đầu giãn nở, càng lúc càng phình ra. Sau đó, tôi chỉ còn trông
thấy một lỗ chân lông rất lớn, nhầy nhụa mồ hôi, mà theo tôi nghĩ hắn nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.