VŨNG LẦY - Trang 65

Carter Brown

VŨNG LẦY

Dịch giả:Lê Thành

Chương 6

Phản ứng đầu tiên của tôi là hoảng loạn. Tôi có cảm giác mình là một con
bệnh đang chờ cuộc giải phẫu thập tử nhất sinh, chỉ còn biết trông mong
vào bác sĩ. Có điều lạ là tôi đang có mặt cùng lúc ở cả trăm bệnh viện và
đang chờ đợi hàng trăm bác sĩ. Và tôi biết tất cả chỉ là những tên hề.
Tôi không biết mình đã uống phải thứ gì. Tôi nghĩ có thể là LSD và nếu
đúng như vậy thì tôi hy vọng không đến nỗi mất mạng. Tôi chỉ bị mất trí
một lúc thôi. Nhưng làm sao biết được chúng đã cho tôi uống thứ gì chứ?
Tôi có cảm tưởng đầu mình đang bị đục thủng bởi một mũi khoan điện và
tôi đang cúi nhìn linh hồn mình, tựa như nhìn một đường hầm được thắp
sáng dẫn vào lòng đất. Ở dưới kia, tận đáy, lấp lánh ánh đèn huỳnh quang
với hàng chữ:
Hoảng loạn!
Với chút lo âu về những gì sẽ xảy đến, tôi bước qua bờ vực và bắt đầu rơi
xuống. Trong khi rơi như thế, tôi hiểu rõ thế nào là ý nghĩa của từ “khổ
não”.
Trước khi đến đáy vực, tôi đi loanh quanh trong căn phòng để tìm một lối
ra.
Tôi thấy có một cửa để mở nhưng khi cố đi ra thì tôi quay cuồng, quay
cuồng, không tài nào ra khỏi. Tôi biết cái cửa có đó và tôi chỉ việc bước ra,
vậy mà tôi không bước nổi và rồi té ngã. Tôi rơi thẳng xuống lòng đất.
Hoảng loạn!
Tôi vội vã ào đến một nơi mà tôi nghĩ là cái cửa, nhưng đó chỉ là ảo ảnh và
tôi va đầu vào tường. Hình như tôi đã gào lên một hồi. Rồi bỗng nhiên tôi
không còn thấy sợ nữa. Cái đầu óc logic của tôi đang bồng bềnh ở một nơi
nào đó thuộc nhiều kích khác, vô tư quan sát chuyện xảy ra với kẻ va vào
tường. Tôi thận trọng tách từng lớp một sự đau đớn đầy ắp đầu tôi. Sự đau
đớn càng lúc càng vơi dần, nhưng vẫn còn đâu đó ở đầu những mút thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.