VÙNG MẮT BÃO - Trang 241

bị rơi từ trên cao xuống hố sâu thăm thẳm. Những người đứng quanh bật
khóc. Họ lẳng lặng lấy võng, cáng chị Hả, chị Khuây theo con đường cũ
sang bốt Giỗ.
Không ầm ĩ, không ồn ào, đoàn người dắt díu nhau bước. Lân biết, những
người dân này sẽ khiến kẻ thù phải khiếp sợ. Cũng vẫn là cụ Đẩu dẫn đầu
đoàn người. Tiếng khóc lúc rấm rứt, khi ồ ồ như nước chảy cứ lan dài như
tiếng còi tàu trong đêm tối mịt mùng. Nhưng tiếng khóc của những người
cáng xác sang đấu tranh với bốt Giỗ lần này không khiến người ta mềm ra,
nhão ra mà ngược lại tiếng khóc của họ khiến bao người dân Đức Đại rắn
rỏi, cứng rắn thêm. Trong họ, khẳng khái một ý chí kiên định trước quân
thù.
* *
*
- Mấy chú lính ơi! Lần này là bà Tuần Ngột cất tiếng gọi khi đoàn người
dừng lại trước hai cánh cổng đóng kín mít của bốt Giỗ – Mấy chú làm ơn
mở cổng bốt cho chúng tôi vào gặp quan đồn, chúng tôi có chuyện muốn
bẩm…
- Lại dân Đức Đại! Chả có bẩm báo gì hết. Không ở nhà, kéo nhau, định
sang đây ăn vạ cái gì? Về mau! Tên lính nguỵ mặt choắt như cái lưỡi cày
vác khẩu tiên liên, nghênh ngang bước tới, đứng trong cánh cổng sắt, nói
vọng ra.
- Chú lính ơi, sao chú lại nói thế, lưỡi không xương cũng cần uốn vài lần
mới cất tiếng cơ mà. Chúng tôi già cả thế này, có phải trẻ con chưa ráo máu
đầu đâu mà các chú lại bảo đến ăn vạ?
- Không ăn vạ thì kéo nhau đến đây làm gì? Mà cái gì thế kia? Hắn hẩy hẩy
nòng súng về phía hai chiếc cáng - lại xác chết à? Giời ạ! Sao các người
động chết lại lễ mễ khênh nhau sang đây làm gì?
-Ai chết chả muốn mồ yên mả đẹp hả chú, làm gì có ai muốn lôi thôi khổ
sở thế này. Chú thấy đấy. Con mất mẹ, cha mất con, xót xa không chú…
Mà bảo ốm đau chết đã đành, đang yên đang lành, đồn bắn vào làng, chết
oan chết ức…Lắm chú ơi!
- Bà già này, dẻo lưỡi nhỉ. Quan đồn không có nhà, cũng không cho phép ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.