VÙNG MẮT BÃO - Trang 31

về nhận họ… Giết hết bảy đời cha ba đời ông cái giống ăn cướp ấy chứ hoà
là hoà thế nào? Hoà hiệp với quân chó cùn cắn giậu ấy sao được… Nhất
định là không!
Khổ cho cái cày chìa vôi. Đang đâu bị quăng xuống đường, láng đi một
đằng, vai văng một nẻo. Đám người đang đứng ồ lên tán thưởng, đồng tình
với người nông dân nọ. Những cánh tay vung lên. Giá lúc này, tên Pháp
nào vô phúc có mặt ở đó, có lẽ sẽ không giữ được dẻ xương nào nguyên
lành.

Mong ước của người dân làng Bung và người dân nước Việt được đáp lời.
Đêm 19 -12-1946, tiếng kèn xung trận của người Việt Nam cất tiếng, Lời
kêu gọi toàn quốc kháng chiến của Hồ Chủ Tịch đã điểm. Người dân làng
Bung, huyện Gia Lộc nói chung xung trận.

Mười ngày cuối tháng mười hai năm bốn sáu, trên đường 17, từng đoàn
người không kể trẻ già, trai gái, đêm ngày tiêu thổ kháng chiến, chặn bước
tiến của quân xâm lược. Tiếng cuốc, tiếng choòng bổ xuống mặt đường
chát chúa. Hờn căm dồn xuống đôi tay, bổ từng nhát chắc nịch. Con đường
lở loét dần. Những rãnh hào lắt léo chữ chi, cắt mặt đường thành nhiều hình
thù quái dị. Nhiều ụ đất, con chạch dài hàng vài kilômét nằm chềnh ềnh, án
ngữ. Đây đó, ở vài đoạn, dân còn lấy bùn ao trộn với rơm rạ đắp thành
đống trên đường, ngăn xe địch. Từ đoàn người đang phá đường, ai đó hò
mọt tiếng:
- Ai biết hò hò đi. Hò cho đỡ mệt mà làm chứ..
Chẳng phải đợi lâu, một giọng nữ cao vút cất lên:
“Nhà em con bế con bồng/ Em vẫn theo chồng đi phá đường quan/ Đường
đi lắt léo chữ chi/ Hố ngang, hố dọc chữ i, chữ tờ”.
Tức thì, giọng nam trầm tich nghịch tung trở lại:
“Cô kia đào đất một mình/ Cho anh đào với chung tình làm đôi/ Cô còn đào
nữa hay thôi/ Cho anh đào với làm đôi vợ chồng”.
Tiếng rúc rích to dần:
- Đối trả đi. Câu nào hóc một tí…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.