VÙNG MẮT BÃO - Trang 81

đây, không về bên ấy nữa…
Từ ngày biết nghĩ đến giờ, chưa có người đàn ông nào chạm được vào tới
chéo khăn của Chắt con chứ đừng nói đến cầm tay. Ngay chuyện cô và Lân
thương nhau, mới chỉ trong lòng chứ ngoài mặt tịnh vẫn chưa nói nhời nào.
Mấy lần họp thanh niên, phụ nữ cứu quốc cũng chỉ mới là ngồi bên. Vậy
mà… Cái nhà anh Chư này táo tợn quá. Nhưng mình đang ở nhờ người ta,
sỗ sàng, dứt khoát quá cũng không hợp. Ưng thì không đời nào rồi. Ruột
gan cô còn đang rối bời, không biết mọi chuyện ở làng ở xóm, chẳng biết
Lân ra sao kia… Lòng Chắt ngổn ngang.
Chư vẫn đứng, có ý chờ câu trả lời của cô. Thấy để anh ta đứng mãi ngoài
này không tiện, nhỡ ai vô tình nhìn thấy lại khó ăn khó nói, Chắt con nhỏ
nhẹ:
- Gia đình các bác trong này có lòng, tôi cũng cảm ơn. Nhưng để tôi còn
phải về trong quê hỏi ý kiến ông chú bà bác, ông cậu bà dì xem sao đã rồi
mới giả nhời bác được…
- Ầy, ông bà thân sinh ra cô ở đây cả rồi, chỉ cần các cụ đồng ý, chứ cần gì
phải có ông cậu bà bác làm gì…
- Ấy không, tập tục ở quê tôi là phải thế. Duyên phận là việc cả đời, mình
thầy u tôi quyết sao được. Xin các bác thông cảm…
Thấy Chắt con cương quyết, Chư ngập ngừng, chần chừ, mãi mới bước lên
nhà. Chắt vội vàng thu dọn nia, thúng chạy vào chỗ thầy u cô đang ở.
* *
*
Những dải mây mù trắng như sữa đục vẫn quấn chặt chân rặng tre ngoài bìa
làng. Bóng đêm nhợt nhạt. Trời dần tỏ mặt người. Trên con đê cao hướng ra
đò Gốc Mít, một người con gái đang cắm cúi bước, vẻ bần thần, mệt mỏi.
Người ấy là Chắt con.
Sau chuyện Chư ngỏ lời tối qua, cả đêm cô không sao ngủ được. Tiếng gà
gáy cầm canh như đếm bước thời gian mà cô vẫn thấy đêm đằng đẵng
đứng lại như bị níu buộc. Chờ gà báo canh tư, cô bật dậy, vớ cái nón, tong
tả bước ra đường. Đẻ cô gọi với theo, cô chỉ kịp nói vọng vào: Con nhảo ra
đây một lúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.