VÙNG MẮT BÃO - Trang 89

lại thành tay nải đeo bên mình. Không có gì thật. Hai bộ quần áo, một nửa
ruột tượng gạo, đùm muối... Đã định gói lại, ngẫm nghĩ thế nào, anh bộ đội
lật lật, lôi ra một cái áo, giơ lên:
- Áo này không phải của chị... vì nó là áo đàn ông. Của ai vậy? Chồng chị
à?
- Thì của... Chắt con ngập ngừng - Đây là áo của Lân, nhưng không lẽ lại
bảo là áo của người yêu. Khó thật!
- Chắc là áo của chồng cô ấy rồi! Mấy người đứng xung quanh bàn tán -
Gớm! Bện hơi nhau nhỉ, đi sơ tán còn cố vớt vát mang áo của chồng theo,
chắc để thi thoảng bỏ ra cho đỡ nhớ đấy. Vợ người ta thế mới là vợ chứ -
Ông nào đó làm trò - Chứ như mẹ đĩ nhà tôi, nó chỉ cốt nhanh nhanh cho
xong là nó tống mình ra ổ ngoài, cứ làm như mình là cái của nợ nhà nó
không bằng.

Đám người đứng ngoài cười hể hả. Giữa buổi loạn lạc, tiếng cười của họ
cũng làm không khí dịu lại đôi chút. Chắt con càng đỏ mặt, anh bộ đội
đứng gác càng trêu già. Cô bặm môi, túm cái áo của Lân nhét vội vào tay
nải, thoăn thoắt buộc lại. Đồng chí bộ đội ngừng đùa:
- Chị ở Gia Lộc lên à?
- Vâng. Tôi đi cùng mấy người nữa nhưng đang lạc nhau, chưa tìm thấy họ.
- Vậy chị cứ đi theo đoàn bộ đội kia kìa. Họ là bộ đội 126, tỉnh đội Hải
Dương cũng đang rút về chiến khu đấy. Cứ theo họ, thế nào cũng tìm thấy
người chị cần tìm... Mà này, nhớ giữ cái áo của ông chồng cẩn thận, không
có mất lại khóc mủi khóc dải nhé!
Đang xoay người nhìn quanh, Chắt con giật mình bởi ai đó réo tên cô thất
thanh. Cô giật mình. Rõ là tiếng chị Chua. Rồi thấy cả năm người trong
đoàn. Họ như vừa từ cánh rừng nào chui ra khi lá mục, tơ nhện vẫn vương
đầy trên tóc, vai áo.
- Mày đi thế nào mà chúng tao không sao đuổi kịp nữa - Chị Chua trách
nhẹ.
- Em tưởng mọi người vượt lên trước rồi nên cứ đuổi theo thục mạng.
Tưởng đứt hơi vẫn không thấy các anh các chị đâu. Đang không biết tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.