VƯỢN CÁO - Trang 149

Louise không nói. Trực thăng đi mất. Căn phòng im phăng phắc. Ông đặt
khẩu súng trước mặt cả hai:

- Sao nó biết chuyện?

- Nó nào? Anh nói gì vậy?

- David. Sao thằng bé biết Riley? Lúc Riley gọi cho em, David có nhà
không? (Glass đấm mạnh xuống mặt bàn làm khẩu súng nảy lên). Có hay
không?

Chưa bao giờ Glass thấy thần sắc vợ biến đổi nhường ấy: hoang mang,
tuyệt vọng, ngơ ngác... Louise như già đi mấy tuổi. Bà đăm đăm nhìn khẩu
súng trên bàn, đờ đẫn gật đầu. Bà nói nhỏ câu gì đó thật nhanh làm Glass
phải hỏi lại. Louise đằng hắng:

- David nói đúng. Tay anh, em, mọi người trong nhà đã nhúng chàm. Ai
bóp cò khẩu súng này có quan trọng gì.

- Quan trọng chứ. Nói thật anh nghe xem nào.

Louise co rúm, hai tay trong túi áo cố co kéo cho vạt áo sát vào người như
thể bà đang lạnh cóng.

- Phải, lúc Dylan Riley gọi, David đứng gần đó. Thấy em tái mặt cầm ống
nghe, con bắt em kể hết cho nó. Con nói sẽ đi gặp Riley nói chuyện phải
quấy. Nếu cần chi ít tiền để hắn câm miệng. Em không biết... (bà giơ tay
như muốn níu lấy ông nhưng không được, đành bám cạnh bàn) em không
biết con toan tính gì trong đầu. Anh ơi, con em tội lắm. Hết Rubin xử tệ với
nó lại đến anh hắt hủi nó... Em không nói sai cho anh đâu, anh đừng phủ
nhận. Giá anh cố gắng một chút, có thể nó đã coi anh như cha.

Lời nói của bà làm không khí giữa họ nặng nề thêm. Những chỗ ánh đèn
không chiếu đến dường như càng tối thêm. Glass hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.