VƯỢN CÁO - Trang 60

Sự im lặng căng thẳng bất ngờ ụp xuống họ, như thể cả hai đều hãi hùng
viễn cảnh sắp đến. Họ lặng lẽ dùng bữa. Glass rót rượu. Mãi sau, ông bảo:

- Chắc anh không viết nổi quá.

Louise chăm chú nhìn đĩa trước mặt:

- Ôi, sao vậy?

- Anh chợt nhớ mình là nhà báo, không phải tay chuyên viết tiểu sử.

- Khối nhà báo vẫn viết tiểu sử đó thôi.

- Nhưng họ không viết tiểu sử cho bố vợ.

- Cha Billuns hứa không can thiệp vào chuyện viết lách của anh mà.

Billuns là tên thân mật mà người trong nhà hay gọi Bill Lớn. Nó khiến
Glass sởn gai ốc, nhất là khi được thốt ra từ chính miệng vợ ông. Vừa ngắm
ngọn cây bên ngoài, Glass vừa nhấm nháp chút rượu cay. Đêm tháng tư cô
tịch quá.

- Theo em, sao cha muốn anh viết sách này? Sao cha chọn anh nhỉ?

- Chính cha bảo vì tin tưởng anh mà.

- Liệu “tin tưởng” có thể hiểu là ông cụ cho rằng ông có quyền với anh
thông qua em?

Louise cười, hai khóe môi hơi trễ:

- “Cho rằng” ư? Chẳng lẽ bố vợ không có chút quyền gì với con rể?

Dưới ánh nến nhập nhoạng, Glass quan sát kỹ Louise. Ồng không hiểu vì
sao tối nay vợ dịu dàng với mình đến thế. Louise tỏ ra yếu mềm đến mức
gần như giả dối. Cung cách ấy nhắc ông nhớ tuần trăng mật năm xưa, sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.