VƯỢN CÁO - Trang 61

trận “mây mưa” suốt buổi sáng, Louise mỉm cười ngồi đối diện ông bên
chiếc bàn nhỏ kê ngoài ban công căn phòng của khách sạn Eden Roc ở Cap
d’Antibes, cũng kiểu cười nũng nịu, vui vẻ như hôm nay. Bà tháo giày, ôm
cổ chân ông bằng hai bàn chân mát lạnh. Giờ đây, những lúc tắm mình
trong ánh nến leo lét như lúc này, Glass biết nỗi buồn man mác thuở còn
yêu say đắm đã biến thành nỗi phiền muộn. Glass hắng giọng:

- Kể anh nghe về Charles Varriker đi nào.

Ánh mắt Louise thoáng biến đổi, như thể bà vừa thấy ánh chóp lòe ở rất xa:

- Charles ư? Sao tự nhiên anh lại hỏi?

- Cũng chẳng biết nữa. Anh ta có quan hệ mật thiết... với bố em.

Thái độ Louise thay đổi hoàn toàn: bà khó chịu, gần như tức tối:

- Charles chết hơn hai mươi năm rồi, anh còn hỏi làm gì?

- Quan hệ giữa hai người thân hay sơ? Em biết những gì về Charles?

Louise bỏ dao nĩa xuống. Bà vẫn cúi nhưng hơi nghiêng đầu, dấu hiệu cho
thấy hoặc bà đang suy tính, hoặc đang bực bội. Bà nói khẽ bằng giọng run
rẩy hiếm gặp:

- Nếu để anh viết sách, em sẽ phải chịu mãi cảnh này sao? Cứ tối tối, anh
lại thẩm vấn em bên bàn ăn chứ gì? Ngày nào em cũng đào bới quá khứ để
cung cấp thông tin cho anh? Giờ Riley chết rồi, anh quay sang vặn vẹo em
phải không?

Không thèm nhìn ông, bà đứng bật dậy, giẫm lên chiếc khăn ăn vừa rơi
xuống.

- Quỷ sứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.