VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 118

Huỳnh Hiểu không khách khí giật lấy khăn tay của hắn lau mặt, sụt sịt

nói :

- Ngươi có biết lúc tiểu Phong biến đổi rất đáng sợ không. Mắt chàng

ấy chuyển thành màu lam, là màu lam đó. Ta rất sợ ánh mắt đó, bởi nó rất
lạnh lẽo vô hồn chứ không ấm áp như trước. Ta cứ nghĩ tất cả mọi chuyện
chỉ là cơn ác mộng nhưng không ngờ nó lại là sự thật. Chàng ấy đặt dao
vào cổ ta, nếm máu ta, thậm chí còn nói máu ta ngọt. Ngươi có biết lúc đó
ta sợ hãi và đau đớn thế nào không? Ta không thể tin được nam nhân đó lại
là tiểu Phong hoạt bát, đáng yêu ngày ngày quấn lấy ta. Ta không thể tin
được nam nhân ấy là người luôn yêu thương, che chở ta.

- Huỳnh Hiểu…- Mộ Dung Triệt khẽ gọi tên nàng nhưng không biết

nói gì để an ủi nàng lúc này.

- Nhưng dù vậy, ta vẫn yêu chàng ấy. Sẽ không vì chuyện đó mà bỏ rơi

chàng ấy một mình.

Nghe được câu nói đó của nàng, Mộ Dung Triệt cũng thấy yên tâm vài

phần.

Mộ Dung Phong đứng ở ngoài cửa điện, vô lực dựa vào cửa. Tai của

hắn thính hơn người thường rất nhiều nên cuộc đối thoại vừa rồi hắn nghe
không sót một chữ. Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn hai bàn tay đang run rẩy
của mình. Là hắn…là hắn làm nàng bị thương? Là hắn…là hắn làm nàng
kinh sợ? Hắn làm vậy thật sao? Hắn đã làm tổn thương Hiểu Hiểu thật sao?
Hai mắt Mộ Dung Phong đờ đẫn nhìn về phía trước, trong mắt không hề có
tiêu cự. Hình như hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng, trái tim hắn bất giác
đau nhói lên. Người hầu ngoài điện đã bị hắn đuổi đi hết nên không có ai
bẩm báo với hoàng thượng là hắn ở đây. Chính vì vậy mà hắn mới biết
được sự thật mà Mộ Dung Triệt cố ý giấu hắn mười lăm năm trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.